Lam Trạm như nhìn thấu ý đồ của người đối diện, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thứ lỗi, thuật vấn linh không truyền cho người ngoài"Giang Trừng hắn chỉ thở dài, cầm lên chum chà trước mặt uống một ngụm, vẫn là vô ích rồi.
Nếu y học được thuật vấn linh, chắc có lẽ y sẽ tìm được người."Đa tạ Hàm Quang Quân, Giang mỗ làm phiền rồi"Y nói rồi đưa tay ra hành lễ, bóng lưng cao lớn chuẩn bị rời đi.
Nhưng y chưa kịp ra tới cửa, một giọng nói trầm ổn đã khiến bước chân y dừng lại."Là để tìm hắn sao"Bước chân của Giang Trừng chỉ dừng lại trong chốc lác, rồi nhanh chóng bước đi.Đúng, ta muốn tìm hắn về rồi.
Ta cũng như ngươi, những năm qua đều đi tìm hắn.Y cũng chỉ muốn đem một người về Vân Mộng Giang Thị mà thôi.Chỉ cần hắn quay về, là tốt rồi.~~~Năm thứ mười ba Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Lam Vong Cơ đã nhịn không nổi bước chân ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ săn đêm liên tục, chỉ muốn nhanh chóng vấn linh hỏi ra tung tích của người nọ.
Nhưng thật khó, y chẳng thể tìm được tung tích của người nọ ở đâu cả.
Y chỉ đành đem theo bạch ngọc quan chứa thân xác