Lam Nguyện ngồi bên cạnh một hồ nước nhỏ, nước rất trong, còn có chút bùn, y có thể thấy chút củ sen trồi lên khỏi lớp bùn, cùng đài sen cháy đen khô queo rớt xuống bên cạnh.Cảnh Nghi nghi ngời hỏi:"Không phải chứ, nếu như hắn lưu luyến, vậy hà cớ gì phải thoát ly khỏi Vân Mộng Giang Thị""Có rất nhiều chuyện, chỉ có những người trong cuộc mới biết được"Lam Vong Cơ chỉ nhẹ giọng một câu, liền bước chân toan rời khỏi nơi này.Lúc gần rời đi, gặp một con chó rất đáng yêu, Lam Trạm liền ôm nó đưa cho Cảnh Nghi đem theo ra ngoài.
Trước khi rời khỏi loạn tán cương, y cũng lập một kết giới cấm chó đi vào.~~~Năm thứ mười hai Nguỵ Anh hồn phi phách tán."A Nguyện, tự của con, gọi là Tư Truy sao""Vâng, Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân nói, từ khi bé đã thấy cái tên này rất hợp với con""Ừ, ta cũng thấy cái tên này rất hợp với con"Lam Hi Thần xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.
Ai có thể không hiểu ý nghĩa của cái tên này, nhưng y thì tại sao lại không hiểu đệ đệ của mình cơ chứ.Tư Truy trong Tư Quân Bất Khả Truy-nhớ người nhưng chẳng thể tìm.Tư Truy Tư Truy, cái tên này có bao nhiêu sự nhung nhớ cùng bất lực của đệ đệ y cơ chứ?Đệ đệ của y rốt cuộc