" Giang Trừng,Vân Mộng Song Kiệt kia, xin lỗi, ta thất hứa rồi.
Chỉ mong sau này ngươi hãy sống thật tốt làm rạng danh Giang Gia, ta xuống dưới tìm sư tỷ trước, ngươi phải ở lại bảo hộ Kim Lăng thật tốt.
À, ngươi nhớ là giúp ta bảo hộ thêm một người nữa, hắn tên Lam Nguyện, trạc tuổi với Kim Lăng.
Giang Trừng, phải sống thật tốt"Giang Trừng hốc mắt hắn đã ửng đỏ cả lên rồi, bàn tay mạnh mẽ gấp lại bức thư, cất vào trong ngực.
"Tên chết tiệt này"Cứ như vậy liền chết rồi, cứ như vậy liền bỏ hắn lại một mình.
Tên chết tiệt đấy lại giám thất hứa với hắn.
Tên chết tiệt đấy thế mà lại không làm phó soái của hắn, cùng hắn xây dựng Giang Gia.
Tên chết tiệt này bỏ đi mười năm, chỉ vừa mới quay lại, lại đã rời đi tiếp.
Nguỵ Vô Tiện, tại sao người ngươi lựa chọn bỏ rơi luôn là Giang Gia chúng ta?Một bóng trắng từng bước từng bước một từ trong rèm trắng bước ra, Lam Hi Thần nhìn người kia đến ngẩn người, hắn không ngờ rằng, người nọ cũng sẽ xuất hiện ở đây, không phải hắn đang yên yên ổn ổn ở lại Tĩnh Thất nghiên cứu về Trần Tình tìm cách nhớ lại hay sao.
Những gì ban nãy y nói, người kia đã nghe hết rồi sao?"Huynh trưởng, những gì ngươi nói là thật hay sao""Là hắn dùng chính sinh mạng cùng hồn phách