Lam Vong Cơ hắn cũng không hiểu vì sao, bằng cách nào bản thân hắn có thể quay lại Tĩnh Thất Vân Thâm, hắn chỉ biết trong lòng mình thật khó chịu, thật khó chịu, tựa như có một con dao sắc bén, từng nhát một từng nhát một rạch từng đường trên người của hắn.
Biết người hồn phi phách tán vì hắn sống lại, đến một mẩu xương vụn cũng chẳng còn để lập mộ chôn cất, hắn hận bản thân mình, hận bản thân vì sao lại chết, hận bản thân vì tại sao người nọ lại hy sinh nhiều cho hắn như vậy?Hà cớ gì?Nhưng, hắn vẫn không thể nhớ rõ người nọ là ai!.
Người nọ rốt cuộc trông như thế nào?Giọng nói của hắn sẽ là âm điệu gì?Lúc hắn cười sẽ trông như thế nào?Nhưng hắn không thể nhớ, hắn thật sự không cách nào để nhớ ra người nọ.
Phong ấn kí ức của người nọ quá cao siêu, hắn đã thử rất lâu nhưng cũng chẳng thể nào có thể phá vỡ nổi phong ấn quỷ quái ấy.
Người nọ giỏi như vậy, thông minh như vậy, nhưng lại vì sao chọn cách dại dột như vậy để mà kết thúc cuộc đời của người nọ.
Đúng rồi, nhất định, nhất định là như thế.
Hai tiểu bạch thỏ kia nhất định là người cho hắn.
A Nguyện, cũng nhất định hắn vì người mới đem đứa trẻ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhập tịch Lam Gia.
Người vì muốn hắn