Trong lúc Ngụy Anh dưỡng thương, Ôn Tình cùng Ngụy Vô Tiện chuyện phát sinh trong tương lai nói cho Ngụy Anh biết.
"Cái gì? Liên Hoa Ổ sẽ bị diệt môn? Vậy ngươi còn chờ gì nữa, lập tức chạy về nói cho Giang thúc thúc đi!" Nói xong, Ngụy Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hiện tại Ngụy Anh nghe được Liên Hoa Ổ bị diệt môn sẽ không giống hắn không quản hay không để ý, thiếu niên chỉ biết mình phải về Liên Hoa Ổ cản lại hết thảy bi kịch.
"Ngụy Anh, không phải ngươi muốn biết tại sao ta tu Quỷ Đạo sao? Cha mẹ chết như thế nào sao? Ngươi biết tương lai ngươi chết như thế nào không?" Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Anh một hai phải về Liên Hoa Ổ thì vội vàng hô lớn.
"Ngươi tu Quỷ Đạo đơn giản là vì muốn báo thù thôi, cha mẹ không phải bị tai họa hại chết sao? Chờ chúng ta trở về nói cho Giang thúc thúc chuyện Ôn Thị muốn huyết tẩy Liên Hoa Ổ rồi chúng ta đi tìm di thể cha mẹ.
Trong tương lai, không phải ta vì tu Quỷ Đạo nên bị phản phệ mất sao?" Chân Ngụy Anh không hề tạm dừng, gấp rút chạy ra ngoài.
"Trên người a nương toàn là vết roi của Tử Điện!" Ngụy Vô Tiện vừa hét hết câu, cước bộ của Ngụy Anh ngay lập tức khựng lại.
"Ngươi có nhìn lầm không?" Ngụy Anh khô khốc hỏi lại.
"Ta cũng từng bị Tử Điện đánh qua, làm sao có thể nhìn lầm?" Thanh âm của Ngụy Vô Tiện cũng tràn ngập bi thương.
"Ta không tin!" Thanh âm của Ngụy Anh có chút khàn khàn.
"Không tin thì đi xem." Ngụy Vô Tiện nói.
"Được! Ở đâu? Hiện tại phải đi ngay!" Ngụy Anh nói xong liền bước ra ngoài.
"Loạn Táng Cương!" Lời của Ngụy Vô Tiện khiến Ngụy Anh dừng bước.
"Nhầm...!Nhầm lẫn sao?" Ngụy Anh khó xử, dù sao thì Loạn Táng Cương kia nổi danh là nơi có vào nhưng không có ra.
"Ngươi nghi ngờ ta sao? Ta là Ngụy Vô Tiện, là ngươi trong tương lai, ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi sao?" Ngụy Vô Tiện cho Ngụy Anh một cái xem thường, nói.
Vậy nên, Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện đi đến Loạn Táng Cương.
"Tiếp theo giao cho ta đi!" Ngụy Vô Tiện nhìn Loạn Táng Cương quen thuộc, nói.
Ngụy Anh tháo xuống dây cột tóc, giao thân thể cho Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Vô Tiện, không có việc gì sao?" Ngụy Anh run rẩy hỏi.
"Năm đó ta không có Kim Đan, trong trạng thái trọng thương gần chết đã có thể từ nơi này bò ra ngoài, bây giờ ta đường đường là Di Lăng Lão Tổ, còn không thể mang ngươi vào được ra được sao? Giỡn à?" Ngụy Vô Tiện cười khẽ, tự tin bước vào Loạn Táng Cương.
"Không có Kim Đan? Kim Đan của ngươi đâu? Vì sao sẽ bị trọng thương?" Khả năng bắt trọng điểm của Ngụy