Ngụy Anh ngự kiếm từ Di Lăng tới Thải Y Trấn, Vân Thâm Bất Tri Xử không thể ngự kiếm, nên Ngụy Anh tính sửa sang lại một chút ở Thải Y Trấn, dù sao hắn vẫn nhớ mãi không quên được mùi vị của Thiên Tử Tiếu.
Mua Thiên Tử Tiếu xong, Ngụy Anh thấy một tu sĩ Lam gia mang mạt ngạch có hoa văn mây cuốn đi về phía hắn.
Ngụy Anh cẩn thận nhìn, là Lam Vong Cơ.
"Thật sự là Hữu phỉ quân tử, chung không thể huyên hề*..." Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ đi về phía hắn, thì thào tự nói.
* Hữu phỉ quân tử, chung không thể huyên hề: câu này Evil chịu nha, nửa đầu đọc hiểu, nửa sau không hiểu, bạn nào hiểu comment giúp Evil nha!
"Ngụy Anh, sao ngươi lại ở đây?" Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang cầm Thiên Tử Tiếu, hỏi.
Bọn họ tách ra mấy tháng, khuôn mặt tươi cười của người trước mặt này thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của y, Vân Mộng lại truyền tin nói hắn sau khi về từ Cô Tô liền mất tích, không ngờ hôm nay sẽ gặp hắn ở Thải Y Trấn.
"Có mỹ nhân ở, gặp sẽ không quên; một ngày không thấy, tương tư như cuồng.
Ta tới gặp mỹ nhân làm ta tương tư như cuồng!" Ngụy Anh trêu đùa Lam Vong Cơ, đôi mắt hoa đào kia khiến Lam Vong Cơ không quên được đang hiện lên một tia trêu tức.
"Nhàm chán." Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt trêu tức của Ngụy Vô Tiện, có chút giận dỗi, bước qua người Ngụy Anh đi về phía trước.
"Giận sao? Lam Trạm, ngươi đừng giận nha!" Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ rời đi thì chạy theo sau.
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Ngụy Anh đi theo bên người y, ánh mắt hơi động một chút, nhấp môi, cước bộ không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Lam Trạm~~ Đừng nóng giận~~ Nhìn ta một cái đi mà~~~" Ngụy Anh đi sau Lam Vong Cơ, vừa đi một bên dỗ ngọt y.
"Bộ dạng ngươi làm nũng thật đẹp!" Ngụy Vô Tiện ở thức hải nhìn Ngụy Anh trước mặt Lam Vong Cơ làm nũng, cười nhạo nói.
Ngụy Anh không để ý Ngụy Vô Tiện đang cười nhạo mình trong thức hải, tiếp tục đi theo Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ta chỉ đùa một chút thôi, không đến mức làm ngươi giận chứ..." Ngụy Anh bất đắc dĩ nói, tính tình của Lam Vong Cơ sao lại dễ giận vậy chứ?
"Chơi vui sao? Xứng đáng!" Ngụy Vô Tiện trào phúng nhìn Ngụy Anh đang lo lắng.
"Ngươi câm miệng!" Ngụy Anh nhỏ giọng than thở.
"Lam Trạm!" Ngụy Anh dừng lại, hô to một tiếng.
Lam Vong Cơ cũng dừng bước, nhưng