Lam Vong Cơ đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy một thân ảnh nhanh chóng chạy vào chỗ ở tạm thời của Lam thị.
Y nhanh chóng chạy theo, bởi thân ảnh ấy làm y liên tưởng đến Ngụy Anh, sợ là hắn có chuyện gì nên mới đi vào chỗ của Lam thị.
Lam Vong Cơ đi theo thân ảnh đó, vậy là y đi tới trước phòng của Lam Hi Thần.
"Thùng...thùng...thùng..." Ba tiếng đập của vang lên, Lang Vong Cơ liền nương bóng cây bên cạnh ẩn giấu mình, vừa khó bị người khác phát hiện lại còn có thể nghe rõ thanh âm trong phòng.
"Là Ngụy công tử sao? Vào đi!" Thanh âm Lam Hi Thần vang lên, người gõ cửa đương nhiên là Ngụy Anh.
"Trạch Vu Quân.
Trễ vậy còn đến quấy rầy, không phiền đi?" Ngụy Anh cười hì hì nói.
"Ta vẫn chờ ngươi, không phiền." Lam Hi Thần nói xong liền nghiêng người cho Ngụy Anh vào phòng.
Lam Vong Cơ nhìn bóng hai người in trên cửa, nắm chặt nắm tay.
Huynh trưởng rõ ràng biết y đang tìm Ngụy Anh, vậy tại sao không nói cho y biết buổi tối Ngụy Anh sẽ tới tìm hắn?
Trong phòng, Ngụy Anh cùng LAm Hi Thần ngồi đối mặt nhau.
"Trạch Vu Quân không cần gọi ta là Ngụy công tử, gọi A Anh là được." Ngụy Anh cười nói.
Hắn đang cầu người hỗ trợ, đương nhiên thái độ phải tốt một chút.
"Vậy A Anh cũng không cần gọi ta là Trạch Vu Quân, nếu không chê bai, gọi ta mộ tiếng đại ca được không?" Lam Hi Thần cười nói, trong lòng phun tào đệ đệ nhà mình thực sự quá chậm, lâu vậy rồi còn không đem A Anh ngoan ngoãn đáng yêu này cột về nhà.
Đáng tiếc hắn không biết mình đã bị đệ đệ nhà mình kéo vào sổ đen tình địch.
"Vậy đệ gọi huynh là Hi Thần ca thì sao?" Ngụy Anh cười hỏi.
"Đương nhiên là được!" Trong lòng Lam Hi Thần cười càng vui vẻ, một A Anh cười tươi tốt hơn nhiều so với đệ đệ mặt lạnh kia của nhà mình.
"Hi Thần ca, đệ đã nói chuyện với Ôn Tông chủ xong xuôi hết rồi.
Sau khi trận đấu bắn tên ngày mai chấm dứt, hắn sẽ giúp đệ thoát ly Giang thị, đến lúc đó còn phiền huynh cùng Lam tiên sinh."
"Không phiền, đây là chuyện nên làm." Lam Hi Thần cười trả lời: "Thúc phụ cùng Tàng Sắc Tán Nhân là bạn cùng trường, giúp đỡ là chuyện đương nhiên."
"Dù là vậy nhưng Ngụy Anh vẫn rất cảm kích." Trong nụ cười của Ngụy Anh mang chút bi thương, chuyện của cha mẹ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn mấy hôm nay, đối với hắn mà nói thì rất áp lực.
"A Anh, đừng nghĩ nhiều.
Huynh nghĩ cha mẹ đệ cũng không muốn trên lưng đệ đeo thù hận lớn như vậy đâu." Lam Hi Thần an ủi vỗ vai Ngụy Anh.
"Đa tạ Hi Thần ca, đệ không sao.
Đệ chỉ cảm thấy mình rất ngốc, ngốc đến mức cho rằng