Lam Vong Cơ nhìn thấy biểu tình của Nguỵ Anh liền biết hắn đang nói dối, y dám khẳng định hắn cái gì cũng biết, chỉ là không nghĩ nói cho y biết, cái cảm giác mà người mình đặt ở đầu quả tim có chuyện dối gạt mình thật sự không hề dễ chịu chút nào.
"Lam Trạm, không phải ta không nói cho ngươi biết, mà ta cũng không biết nên nói như thế nào.
Ngươi cho ta một chút thời gian để ta chải vuốt mọi chuyện lại rõ ràng, sau đó ta sẽ nói mọi chuyện cho ngươi." Nguỵ Anh nhìn thấy biểu tình của Lam Vong Cơ cũng biết y đã nhìn thấy lời nói dối của hắn.
"Được, ta chờ." Lam Vong Cơ nhìn biểu tình hơi chút khó xử của Nguỵ Anh, châm chước nói.
Mỗi người đều có bí mật của mình, chỉ cần Nguỵ Anh đồng ý ở bên cạnh y, chuyện khác không cần quan tâm cũng được.
"Lam Trạm, ngươi thật tốt!" Nguỵ Anh sung sướng hôn Lam Vong Cơ một cái, cười vui vẻ.
Lam Vong Cơ nhìn gương mặt tươi cười của Nguỵ Anh, thoả mãn mười phần.
"Đồng ý một chuyện cho ta được không?" Lam Vong Cơ nói.
"Chuyện gì?" Nguỵ Anh thắc mắc nhìn Lam Vong Cơ.
"Phải bảo vệ chính mình thật tốt, có chuyện gì nguy hiểm nhất định phải nói cho ta biết trước." Lam Vong Cơ vẫn nhớ rõ những gì Nguỵ Anh nói, y sợ Nguỵ Anh gặp nguy hiểm.
"Được! Vậy ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện, sau này có chuyện gì ngươi cũng phải nói ra, không thể giống như vừa rồi, chuyện gì cũng muốn ta tự đoán.
"Nguỵ Anh tựa người vào Lam Vong Cơ, nói.
"Ừ." Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên đình đầu Nguỵ Anh.
"Ngủ đi, không còn sớm."
Hôm sau, Lam Trạm tiếp tục theo Ôn gia nhân đi nghe Ôn Triều "dạy dỗ", Nguỵ Anh lặng lẽ dùng ẩn thân phù tìm kiếm trong phòng của Ôn Triều cùng Vương Linh Kiều.
"Tìm được rồi." Nguỵ Anh nhìn lá thư trong tay, vui vẻ hô.
"Mau nhìn xem có phải là thứ chúng ta cần hay không?" Nguỵ Vô Tiện cũng vui vẻ, thứ này chính là chứng cớ quan trọng hại hắn chết không toàn thây.
"Là nó!" Nguỵ Anh nhìn lá thư trong tay cũng có chút cảm khái, chính những lá thư này khiến tương lai xảy ra chiến tranh trong nhiều năm, khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi.
"Lão già kia rốt cục bày một cái cục lớn bao nhiêu, tay chân nhiều thế nào mà có được những bản vẽ cấm chế của nhiều gia tộc như vậy?" Nguỵ Anh nhìn mấy bản vẽ cấm chế của mấy đại gia tộc, cảm khái.
"Vũ lực của lão già kia không đáng bao nhiêu, đầu