"Thù gì?" Trong nháy mắt, Lam Vong Có không phản ứng kịp.
Nguỵ Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ, nói.
"Ta cùng Giang gia còn có mối thù không đội trời chung đâu."
Lam Vong Cơ thấy thần sắc của Nguỵ Anh cũng biết mình nói sai.
"Ta không quên, ta vẫn luôn cố gắng tu luyện, để tương lai có thể cùng ngươi báo thù."
"Vậy cũng không cần, ngươi là người Lam gia, một khi ngươi động chạm vào thì chuyện này sẽ thành chuyện giữa Lam thị và Giang thị, không có lời.
Hơn nữa, ta không định đợi thêm vài năm, ta chờ không nổi." Sắc mặt Nguỵ Anh có chút phẫn hận nói.
Hắn nhận giặc làm cha lâu như vậy, giờ nghĩ lại cảm thấy mình chỗ nào cũng ngốc không tả được.
"Nguỵ Anh, chúng ta hiện tại không phải là đối thủ của Giang Tông chủ." Lam Vong Cơ lo lắng nhìn Nguỵ Anh, y không nghĩ tới chuyện Nguỵ Anh mặt ngoài vẫn vui vẻ trương dương lại đối với việc báo thù có chấp niệm lớn như vậy.
"Không có quan hệ." Nguỵ Anh cúi đầu, hiện giờ hắn còn rất nhiều chuyện không có nói cho Lam Vong Cơ biết, không có nói cho hắn chuyện Nguỵ Vô Tiện ở thức hải của hắn, còn có thực lực hiện giờ của hắn, sau khi tu Quỷ đạo, đừng nói là một Giang Phong Miên, cho dù cộng thêm một Ngu Tử Diên cũng không phải đối thủ của hắn.
Dở dĩ hiện giờ hắn không công khai chống đối Giang Phong Miên không phải vì hắn nhân từ nương tay, mà là hắn cảm thấy nếu dùng một đao chém chết thì thực sự khó bình ổn được lửa giận trong lòng hắn, trái lại, chậm rãi tra tấn họ mới là phương pháp hay.
"Nguỵ Anh." Nhìn thấy Nguỵ Anh sốt ruột, Lam Vong Cơ sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà chạy tới trước mặt Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên liều mạng.
Xem ra sau này y cần phải luôn luôn ở cạnh Nguỵ Anh mới được.
"Ta không sao.
Ta chỉ là hơi mệt mỏi, ta ngủ trước." Nguỵ Anh nói xong liền leo lên giường nằm xuống.
"Nguỵ Anh, hôm nay chưa đổi thuốc, ngươi còn chưa ăn cơm." Lam Vong Cơ thấy bóng lưng cô đơn của Nguỵ Anh, tìm một cái cớ dời đi lực chú ý của hắn.
Nguỵ Anh cũng không xoay người, lấy thuốc từ túi Càn khôn ra ném cho Lam Vong Cơ.
"Tự ngươi làm đi, ta ăn rồi, không đói."
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Anh không xoay người thì âm thầm tự trách, nhiều ngày ở chung với Nguỵ Anh làm y quên mất hiện trạng gian nan trước mắt, cũng làm y quên mất Nguỵ Anh còn mang trên người huyết hải thâm thù.
"Người có thể giúp ta thoa thuốc không?" Lam Vong Cơ hơi chờ mong.
"Chân ngươi bị thương, không phải tay, ta muốn ngủ." Nguỵ Anh bực bội hô to với Lam Vong