Nguỵ Anh thấy Nguỵ Vô Tiện chắc chỉ muốn chút rượu hay đi ra ngoài chơi nên hắn cảm thấy chuyện đồng ý với hắn một chuyện cũng không có gì quá lớn.
"Cho ta mượn Lam Nhị ca ca của ngươi một lát, để ta giải nổi khổ tương tư một chút thì thế nào?" Nguỵ Vô Tiện cười hỏi.
"Ngươi nói thật?" Nguỵ Anh không xác định mà hỏi lại, hắn không biết Nguỵ Vô Tiện có đang đùa giỡn với hắn hay không.
"Thật." Đúng là ban đầu Nguỵ Vô Tiện chỉ nói giỡn, nhưng khi Ngụy Anh nghiêm túc hỏi lại, hắn cũng thật sự là nhớ Lam Trạm.
Dù cho Ngụy Anh thật sự đồng ý cho hắn mượn Lam Vong Cơ một hồi, nhưng bản thân hắn cũng không biết nên làm gì với y hay nói gì với y bây giờ nữa.
"Vậy...!Cho ngươi mượn một lát, nhưng...!Nhưng ngươi không được...!Thân hắn." Sắc mặt Ngụy Anh hơi gian nan, kỳ thật Ngụy Anh không muốn đồng ý với yêu cầu kia, nhưng khi nhớ đến chuyện không có Ngụy Vô Tiện thì hắn cùng Lam Vong Cơ không thể đi được đến ngày hôm nay, Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là hắn trong tương lai, nếu muốn gặp Lam Vong Cơ thì cho hắn gặp thôi, dù sao dùng cũng là dùng thân thể của mình, chẳng sợ.
"Yên tâm!" Ngụy Vô Tiện nhìn biểu cảm không tình nguyện còn có chút đau lòng của Ngụy Anh liền rất muốn cười, hắn còn không biết được suy nghĩ của Ngụy Anh hay sao.
Lam Vong Cơ thấy bóng dáng của ngụy anh thì khó chịu, ngụy anh vì y mà lặng lẽ đến nơi nguy hiểm như Giáo Hóa Ti mà bản thân y lại làm gì? Không chỉ không thể vì Ngụy Anh làm bất kì chuyện gì mà còn nhắc lại chuyện cũ làm Ngụy Anh thương tâm nữa.
Lam Vong Cơ lặng lẽ đổi thuốc cho mình, y không thể lãng phí công sức của Ngụy Anh, hiện giờ y phải tự chiếu cố bản thân, phải cố gắng hồi phục lại.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ, gọi.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ chỉnh trang lại y phục, quay người nhìn lại.
Ngụy Anh vốn dĩ nằm trên giường giờ đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, cười nhìn y.
"Ngươi không phải Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nói sau một lúc nhìn Ngụy Vô Tiện.
"Sao ngươi lại khẳng định như vậy?" Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hắn đã thu liễm đi tất cả oán khí mà hắn có thể, hắn thật sự không rõ tại sao mình lại bị Lam Vong Cơ phát hiện.
"Ánh mắt." Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói.
Ánh mắt của Ngụy Anh lúc nhìn y mang theo tin tưởng cùng tình yêu mà chính hắn cũng không nhận ra, nhưng người trước mặt y hiện giờ lại có đôi mắt vô cùng tĩnh lặng, lúc nhìn y thì trong mắt chỉ có tưởng niệm, không có tình yêu.
"Được rồi." Ngụy