Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Hàn Quỳnh không còn nữa


trước sau

“Không phải ta phản tông, mà là tông môn phản ta!”

Câu ấy vừa nói xong, toàn trường Thi đấu Ngoại tông, bên trên bên dưới đều xôn xao, rất nhiều đệ tử khiếp sợ mờ mịt nhìn về phía Vân Khởi vừa nói chuyện.

Đứng sau lưng Vân Khởi, ánh mắt Tô Diệp Tử lóe lên, đang muốn mở miệng, trong hư không xuất hiện một cơn chấn động, mấy vị trưởng lão nhìn sang —— liền thấy Tông chủ Tô Thanh Liên sắc mặt khó coi đi ra.

“Tông chủ ——”

Trưởng lão đệ tử dồn dập chào.

“Chư vị đồng môn không cần đa lễ.” Tô Thanh Liên nói vậy, ánh mắt nhưng thủy chung rơi lên người Vân Khởi khóe môi hơi hé nụ cười lạnh đang đứng ở đằng kia.

Tô Diệp Tử cùng bốn vị trưởng lão thủ phong đều để ý thấy Vân Khởi không hề có bất kỳ động tác chào nào, chân mày của bốn vị trưởng lão thủ phong cau lại, nghiêng mắt nhìn phản ứng của Tô Diệp Tử, Tô Diệp Tử thì lại lơ đễnh.

Vân Khởi có thân phận gì bọn họ không biết, hắn thì biết rất rõ —— hắn không tính toán việc Tô Thanh Liên không hành lễ với Vân Khởi cũng đã là cân nhắc thay Tô Thanh Liên rồi, làm sao có khả năng để Vân Khởi hành lễ với đồ đệ hắn được.

Điều duy nhất khiến Tô Diệp Tử có chút không rõ chính là, hai người này có vẻ đã từng gặp nhau rồi, tựa hồ đã gặp mặt quá dáng vẻ, chẳng biết vì sao lại giống như tan rã trong không vui.

Bởi vậy Tô Diệp Tử không nhịn được nghiền ngẫm —— chẳng lẽ câu “Không phải ta phản tông, mà là tông môn phản ta” của Vân Khởi có ẩn tình khác?

Hắn nghĩ như thế, hơi nhíu mày ngẩng đầu lên, liền va vào ánh mắt của Vân Khởi cùng Tô Thanh Liên đồng thời nhìn sang.

“Rời đi với ta đi, Diệp Tử.”

Âm thanh của Vân Khởi bình tĩnh, trên sân bãi Thi đấu Ngoại tông tĩnh mịch này, lại đủ khiến mỗi một trưởng lão đệ tử nghe được rõ rõ ràng ràng.

Mà mỗi một người trong đây, đều biết “Rời đi” trong miệng Vân Khởi, tuyệt không phải một lần rời tông đơn giản —— đây chính là một đi không trở lại.

Tô Diệp Tử nhíu mày, hắn nghiêm túc nhìn Vân Khởi: “Tuy rằng đệ tử Chấp Pháp Điện sai lầm, nhưng ở Đàn Tông nhiều năm như vậy, ta không sẽ vì chuyện như vậy liền rời đi.”

—— Hắn luôn là một người hoài niệm, Vân Khởi nhất định phải biết rất rõ —— bằng không hắn cũng sẽ không nhớ trưởng lão khách khanh một ngàn năm mà không từ bỏ.

“Nếu như…” Độ cong khóe môi Vân Khởi dần tăng, ma khí lạnh lẽo trong mắt chậm rãi quanh quẩn, “Nếu như ta nói, năm đó ta ở ngoài tông suýt nữa “thân tử đạo tiêu”, là vì tông chủ tiền nhiệm và tông chủ đương nhiệm của Đàn Tông cấu kết với ma tu Ma vực gây nên —— vậy ngươi cũng không muốn rời đi sao?”

“…”

Tô Diệp Tử từ từ mở to mắt trong lời nói của Vân Khởi, trên mặt hắn không nhìn thấy một tí biến hóa biểu cảm, ngay cả đáy mắt đều là sự mờ mịt không cách nào che giấu, một lát sau, hắn như là rốt cục đã nghe hiểu ý nghĩa mỗi một chữ mỗi một âm của Vân Khởi rồi, không thể tin tưởng nhìn về phía Tô Thanh Liên.

Ánh mắt có chút né tránh của Tô Thanh Liên khiến trong lòng Tô Diệp Tử lạnh lẽo, sau đó chính là một cơn đau như xé rách.

Như là một lưỡi đao băng hàn đâm vào tim, lạnh đến nỗi chết lặng rồi mới cảm nhận được vết thương bị đau.

Tô Diệp Tử nhìn Tô Thanh Liên gắt gao, tâm tình dưới đáy mắt trào dâng, ngay cả biểu cảm đều gần như lạnh băng ——

“Tô, Thanh, Liên! Ngươi nói cho ta biết —— đây không phải sự thật!”

“…” Ánh mắt Tô Thanh Liên lóe lên, sắc mặt phức tạp, “Diệp Tử, việc năm đó, có rất nhiều thứ ngươi không hiểu, chúng ta ——”

Lời nói của Tô Thanh Liên im bặt đi, bởi vì Vân Khởi đứng chếch phía trước Tô Diệp Tử ngay vào lúc này chuyển mắt trông lại, khóe môi hiện lên ý cười tà nịnh.

Tô Thanh Liên không nghi ngờ chút nào, nếu như bây giờ mình nói ra thân phận thật sự của Vân Khởi, vậy chẳng khác nào mang đến tai ương ngập đầu cho Đàn Tông cả.

Tô Thanh Liên chỉ có thể nuốt lời muốn nói ra ngoài.

“Chuyện gì ta không hiểu, hả?!” Chân nguyên quanh người Tô Diệp Tử như nước đun sôi, kịch liệt bốc lên khí tức bất an nguy hiểm khiến tất cả mọi người hơi đổi sắc mặt.

Bọn họ không thể nghe hiểu việc ba người đang nói, nhưng bốn vị trưởng lão đã hiểu ra, ánh mắt hoảng hốt phức tạp nhìn sang bên cạnh, vì suy đoán của mình mà chấn động mạnh.

Sau đó, lời nói của Tô Diệp Tử đã nghiệm chứng suy đoán của bọn họ ——

“Tô Thanh Liên ngươi nói cho ta biết —— Ta không hiểu cái gì? Là không hiểu hắn là ân sư thụ nghiệp của ngươi?! Hay không hiểu hắn vì Đàn Tông trấn áp vực sâu vô tận nhiều năm?! —— Hoặc là ngươi nói cho ta biết, các ngươi không biết hắn xé rách thần hồn của mình để điểm hóa ta, còn muốn thừa dịp hắn bị thương nặng ——”

“Diệp Tử!”

Câu ngăn cản của Vân Khởi và Tô Thanh Liên đồng thời vang lên.

Chỉ có điều Tô Thanh Liên thực sự không có mặt mũi nào nói thêm gì nữa, mà Vân Khởi lại đi thẳng tới bên cạnh Tô Diệp Tử, trước mắt mọi người ôm Tô Diệp Tử đã lấp lánh hơi nước trong mắt vào trong lồng ngực.

Quay lưng về phía dưới đài, mặt hướng về bốn vị trưởng lão cùng nhóm đệ tử thủ phong, biểu cảm của Vân Khởi quy về yên tĩnh, hắn chăm chú thâm tình nhìn người trong ngực, dỗ dành nhẹ nhàng hôn mái tóc dài người trong ngực, sau đó siết chặt cánh tay, chậm rãi ôm sát cơ thể đang khẽ run của Tô Diệp Tử.

“Đừng mất lý trí, Diệp Tử.” Vân Khởi bình tĩnh truyền âm thần thức cho Tô Diệp Tử, “Chân thân của ngươi không thể để lộ ra dễ dàng như vậy được.”

“Xin lỗi Vân Khởi…” Hai tay Tô Diệp Tử túm chặt y bào của Vân Khởi, nước mắt ẩn nhẫn rất lâu vẫn trượt xuống, “… Ta không biết… Ta thật sự không biết bọn họ sẽ làm vậy với ngươi… Ngươi có đau hay không Vân Khởi… Quá một ngàn năm ngươi mới có thể trở về… Khi đó có phải ngươi ——”

“—— Diệp Tử.”

Ngăn cản Tô Diệp Tử nói tiếp, Vân Khởi khẽ thở dài một hơi, “Chuyện quá khứ đã qua rồi, ta không hy vọng ngươi lại vì chuyện năm đó mà có nửa điểm tự trách —— Tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến ngươi cả.”

“Bọn họ muốn giết ngươi —— nhưng ta còn như một thằng ngu tin tưởng bọn họ như thế!” Tâm tình của Tô Diệp Tử đang kề sát bờ vực tan
vỡ, chỉ cần vừa nghĩ tới năm đó Vân Khởi vì hắn mà rơi vào tuyệt cảnh thập tử vô sinh, liền cảm thấy trái tim như đang bị một thanh đao nặng mà khoét —— đau đến mức hắn đã sắp phát điên, đau đến mức hắn hận không thể khiến những người đã hại Vân Khởi năm đó đều chết hết đi ——!

“Ta nói rồi, đó không phải ngươi sai.”

Vân Khởi nhấc mắt, ánh mắt ở giữa sân bình tĩnh tĩnh lặng đảo qua một vòng, rõ ràng trong đôi mắt đen thâm thúy kia không nhìn ra tâm tình gì hết, nhưng kh bị ánh mắt của hắn chạm đến lão đệ tử trong tông môn trưởng đều không hẹn mà cùng cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Tiêu điểm ánh mắt của Vân Khởi cuối cùng rơi lên người Tô Thanh Liên sắc mặt khó coi.

Khóe môi của hắn chậm rãi cong lên, ma khí trong mắt dần dần trở nên mờ mịt ——

“Kẻ thiếu nợ, cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ khiến chúng tự mình trả về.”

“…” Tô Diệp Tử siết chặt hai nắm đấm.

“Chuyện về sau giao cho ta?” Vân Khởi thanh tuyến trầm thấp bình tĩnh, hắn cúi người đặt lên đôi môi mà Tô Diệp Tử đang vô thức cắn một nụ hôn, vói đầu lưỡi đến khi đối phương chậm rãi buông lỏng ra, sau đó hắn mới đứng lên, không nhìn những trưởng lão đệ tử đang choáng váng một cái, “Ngươi xuống chân núi Đàn Sơn chờ ta trước.”

“…”

Tô Diệp Tử gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo cừu hận nhìn Tô Thanh Liên một cái, sau đó bóng người nhạt dần, vượt hư đi mất.

Bốn vị trưởng lão thủ phong ở tại nơi đây đều hoàn hồn từ trong cảm xúc kinh trệ, nhưng muốn ngăn cản nữa cũng đã không kịp.

Đối thoại ban đầu của ba người làm bọn họ đoán được bí ẩn cũ không thể tin tưởng —— đều là trưởng lão của Đàn Tông, bọn họ cũng thực sự không có mặt mũi ngăn cản.

“Ngươi thấy đó, sự lựa chọn của hắn.” Vân Khởi chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng Tô Thanh Liên sắc mặt khó coi. Mà lúc này so sánh với phản ứng của Tô Thanh Liên, xem ra tâm tình Vân Khởi rất tốt, ngay cả ý cười ở khóe môi và đáy mắt đều rõ ràng rất nhiều, “Tô tông chủ… Sau này còn gặp lại.”

“…” Tô Thanh Liên cuối cùng cũng bừng tỉnh từ tình cảnh lúc trước, hắn sắc mặt khó coi trầm mắt, “Nếu ngươi không tốt với hắn, ta ——”

“Đừng uy hiếp ta,” Vân Khởi lời nói bình tĩnh chặn đứng câu nói của Tô Thanh Liên, hắn cười nhấc mi mắt lên, ma khí trong mắt hóa thành mãnh liệt, “Ta đồng ý tạm không tính toán mà rời đi, tha mạng cho ngươi cùng một số kẻ vượt quyền…” Hắn quét nhìn mọi người của Chấp Pháp Điện, sát ý bên trong khiến lòng người phát lạnh, “… Đã là thiện ý to lớn nhất rồi.”

“…” Tô Thanh Liên ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không có gì để nói.

“Vì thế,” Vân Khởi cười thật tản mạn mà nguy hiểm, “Đừng ép ta thay đổi ý định.”

Sau khi dứt lời, giữa trường hoàn toàn tĩnh mịch, Vân Khởi không định dây dưa ở đây thêm nữa, liền muốn rời đi.

Chỉ có điều trước khi vượt hư, hắn như là đột nhiên nghĩ đến điều gì, tầm mắt xoay lại, rơi lên phía sau cái ghế đã không còn chủ nhân trên đài quan sát ——

“Đỗ Thủy Thanh, Tống Thanh Vũ —— đi hay ở, các ngươi tự quyết định.”

Đối với vấn đề này, Tống Thanh Vũ không chút do dự: “Ta theo sư phụ sư huynh cùng tiến cùng lùi.”

—— Hắn vốn là đệ tử Tô Diệp Tử và Vân Khởi thu nhận ở ngoài tông, lại là tu luyện ma khí, cũng không có lòng trung thành với Đàn Tông, sự lựa chọn này không hề khiến mọi người bất ngờ.

Chân chính làm người bất ngờ chính là lựa chọn của Đỗ Thủy Thanh, sau khi Tống Thanh Vũ đưa ra quyết định, Đỗ Thủy Thanh ánh mắt lấp loé một lát, sau đó khẽ cắn răng ——

“Ta cũng nguyện đi theo sư phụ sư huynh.”

“Ngươi cân nhắc xong rồi?” Vân Khởi cũng có chút bất ngờ, như cười như không nhìn Đỗ Thủy Thanh một cáu.

Sau khi giải trừ phong ấn, lấy lại ký ức, tuy rằng biết Vân Khởi mấy năm nay có xung đột và qua lại với Đỗ Thủy Thanh, nhưng thật sự chưa từng để trong lòng.

—— Thật sự hai người bất luận thân phận, bối cảnh, tuổi tác, tu vi, kinh nghiệm, đều kém xa mười vạn tám ngàn dặm, Vân Khởi không hề sinh ra tâm lý so đo với hắn.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đỗ Thủy Thanh lại đồng ý bỏ qua danh hào đệ tử đệ nhất tiên môn của Đàn Tông, mà đi theo mình và Diệp Tử.

“Không sợ gia tộc bị liên lụy?”

Vân Khởi hỏi một câu nữa.

“…” Đỗ Thủy Thanh trầm mặc. Ban đầu sở dĩ hắn do dự, chính là lo lắng nguyên nhân này.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Đỗ Thủy Thanh, Vân Khởi nở nụ cười: “Các ngươi đồng ý đi theo thì đi theo, còn gia tộc và thân bằng của các ngươi ——” Ý cười luôn mang theo của hắn đột nhiên trầm xuống, “Ai nếu như dám động đến họ dù chỉ một tí, ta đồ sát cả nhà hắn.”

Hồng Hoang trưởng lão hơi biến sắc mặt: “Vân Khởi sư ——”

Vân Khởi làm như không nghe thấy, cười một tiếng cảm khái.

“… Từ hôm nay trở đi, Hàn Quỳnh không còn nữa.”

Sau khi dứt lời, bên ngoài trăm dặm, nơi dẫn dắt trên Hàn Quỳnh Phong, xích huyền thiết khổng lồ liên kết với sáu phong còn lại và Ngoại tông ầm ầm nổ vang, bị sức lực vô hình mạnh mẽ chặt đứt, rơi vào vực sâu biển mây không đáy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện