Vân Khởi dẫn theo Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh rời tông trong ánh nhìn trừng trừng của mọi người, một đám trưởng lão đệ tử nhìn với một ánh mắt phức tạp, lại không một ai dám mở miệng cản người.
Rơi xuống Đàn Sơn, Vân Khởi liền nhìn thấy Tô Diệp Tử đang chờ dưới gốc cây.
Sau khi Tô Diệp Tử nhìn Tống Thanh Vũ cùng Đỗ Thủy Thanh đi sau lưng Vân Khởi, cũng không cảm thấy bất ngờ, tầm mắt của hắn thoáng dừng trên người cả hai một hồi, liền quay về phía Vân Khởi ——
“Tiếp theo đi đâu?”
Khóe mắt người hỏi vẫn còn hơi hồng, một đôi mắt ngập tràn thủy sắc yên lặng nhìn Vân Khởi.
Vân Khởi biết Tô Diệp Tử đang có chút mờ mịt và lưu luyến.
—— Đời này từ khi có ký ức, Tô Diệp Tử luôn ở tại Hàn Quỳnh Phong Đàn Tông, mặc dù những năm ấy có xuống núi rời tông, nhưng trước sau lại rõ ràng, điều thế gian cho hắn chỉ là nghìn nghìn vạn vạn đường đi, mỗi một con đường đều có điểm cuối, hắn cuối cùng phải về Hàn Quỳnh Phong của hắn.
Đó là vướng bận duy nhất cả đời hắn.
Bây giờ vướng bận này, đã không còn nữa…
Nếu như không phải hôm nay Vân Khởi bất ngờ vạch trần bí ẩn năm đó, lại tận dụng mọi thời cơ mang người xuống núi —— muốn khuyên Tô Diệp Tử vĩnh viễn rời Đàn Tông, vậy đó cũng là một chuyện còn khó hơn thăng thần.
“Ta muốn đi Nam Cảnh, tìm Lưu Ly Hỏa.” Vân Khởi so với ai khác đều rõ ràng trong lòng Tô Diệp Tử mờ mịt vô phương tựa như lục bình không rễ, hắn liền chỉ cho Tô Diệp Tử một phương hướng. “Linh tinh Lưu Ly Hỏa, ta vẫn cần.”
Tô Diệp Tử hơi nhíu mày: “Phong ấn của ngươi, không phải đã…”
“Còn chưa đủ.” Vân Khởi giải thích, “Thần hồn khuyết thiếu, cần tập hợp đủ năm loại linh tinh mới có thể bổ khuyết.”
“…”
Nghe Vân Khởi nhấc tới chuyện thần hồn khuyết thiếu, Tô Diệp Tử im lặng một lát, sau đó gật gật đầu, “Vậy chúng ta lên đường đi… Có điều Nam Cảnh Lưu Ly Hỏa và Tây Châu Thất Sắc Kim cuối cùng này, đều là linh vật có ít tin tức nhất trong năm loại lin vật, e rằng trong thời gian ngắn rất khó tìm được, xem ra chỉ đành đến Nam Cảnh trước rồi tính sau.”
“Sư phụ, … sư huynh.”
Trong hai người đi sau Vân Khởi nãy giờ vẫn trầm mặc, Thủy Thanh bỗng nhiên mở miệng, hành lễ: “Nam Cảnh Lưu Ly Hỏa… ta biết ở đâu.”
Ánh mắt Tô Diệp Tử ngưng lại, tầm mắt rốt cục nghiêng qua, đặt lên người Đỗ Thủy Thanh: “Ngươi biết tin tức của Lưu Ly Hỏa?”
“Vâng, sư phụ.” Đỗ Thủy Thanh nói, “Dãy núi cao nhất của Nam Cảnh tên là Nam Sơn, đi vào trung bộ Nam Sơn có một hẻm núi, tên là Vạn Diễm Cốc —— trong Vạn Diễm Cốc, Lưu Ly Hỏa ẩn thân trong đó.”
Sau khi nói xong, trên mặt Đỗ Thủy Thanh xẹt qua một nét biểu cảm xoắn xuýt, do dự một hồi hắn mới tiếp tục nói: “Có điều Vạn Diễm Cốc này, bây giờ thuộc khu vực quản hạt của Khí Các, Khí Các luôn luôn xem Lưu Ly Hỏa trong Vạn Diễm Cốc là tư gia độc chiếm. Mà Khí Các vì luyện khí, luyện trận thuật nổi tiếng hai vực, quan hệ rất rộng, vì vậy ngay cả Vạn Pháp Các cũng từng tranh giành Lưu Ly Hỏa với bọn họ.”
“Vạn Diễm Cốc ta có nghe nói qua, hóa ra Lưu Ly Hỏa ở ngay đó.” Khóe môi Tô Diệp Tử khóe cong lên một ý cười nhạt, trong mắt vẫn là lạnh lùng tĩnh lặng, “Nghe đồn nguyên nhân Vạn Diễm Cốc là thánh địa của Tiên vực, bởi vì ngoài cốc có cấm chế thiên nhiên —— không phải tiên tu không đi vào được —— mà thành danh. Chỉ có điều… Vạn Pháp Các thân là một trong tứ đại tiên môn Tiên vực, bất luận thế lực hay là gốc gác, không biết hơn hẳn Khí Các kia bao nhiêu. Bọn họ sở dĩ chịu nhượng bộ trong sự việc của Lưu Ly Hỏa, chỉ sợ là vì Lưu Ly Hỏa ẩn nấp trong Vạn Diễm Cốc, căn bản khó có thể tìm kiếm nhỉ?”
Đỗ Thủy Thanh gật đầu: “Trong Vạn Diễm Cốc khó phân biệt, vì thế Khí Các tuy chiếm giữ Nam Sơn mấy trăm năm, nhưng quả thực trước sau không tìm được phương pháp.”
“Chuyện này mặc dù trong tứ đại tiên môn đều không có mấy ai biết được, làm sao ngươi biết được?”
Tô Diệp Tử bỗng nhiên nghĩ tới điều này, hiếu kỳ hỏi.
“…” Đỗ Thủy Thanh im lặng, nắm quyền cúi đầu.
Vân Khởi kế bên trước sau không nói một lời thu hồi tầm mắt đang nhìn ra xa, đôi mắt đen như đầm sâu không đáy thoáng ngưng lại, khóe môi hắn nhếch lên một độ cong làm người ta lạnh cả sống lưng, âm thanh lại trong trong lạnh nhạt ——
“Ngươi không thấy khi hắn nhắc tới Khí Các, bộ dạng hung ác khổ đại cừu thâm hận đến mức không thể ăn thịt, gặm xương, lóc da của hắn à?”
Vân Khởi vừa dứt lời, lưng Đỗ Thủy Thanh cứng đờ, dời tầm mắt vẫn đặt dưới đất.
Tô Diệp Tử lại bị lời nói của Vân Khởi làm nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn nhìn Vân Khởi một cái, sau đó đưa tay nhấc cằm Đỗ Thủy Thanh lên, thì va vào đôi mắt có chút bối rối ửng đỏ của đối phương.
“Hung ác thì không nhìn ra,” Tô Diệp Tử tiếc nuối lắc lắc đầu, thở dài, “Chỉ nhìn thấy một đồ đệ ngốc như nàng dâu vừa về nhà chồng.”
“…”
Tầm mắt Vân Khởi rơi lên bàn tay của Tô Diệp Tử đang nâng cằm Đỗ Thủy Thanh, khóe môi hắn nhếch lên, bỗng dưng kéo bàn tay kia về lòng bàn tay mình, sau đó bình tĩnh bổ sung, “Sát khí quá nặng.”
Hắn nhìn Đỗ Thủy Thanh, ánh nhìn này như là chỉ điểm, sau đó lại đảo qua người Tống Thanh Vũ bên cạnh, “Người này cũng vậy… Hai đồ đệ này của ngươi, sát tính đều đắc giới, ngày sau tất không khiến người bớt lo.”
Tô Diệp Tử nhìn bàn tay bị người nắm chặt không cho chạy trốn, khẽ cong môi: “Rõ ràng là ba người.”
Vân Khởi hoàn toàn là tư thái bịt tai không nghe thấy: “Ta nhớ lúc đầu hắn mang danh hào ‘Đệ nhất thiên tài Nam Sơn Đỗ gia’ tiến vào Đàn Tông?”
Được câu này nhắc nhở, tầm mắt Tô Diệp Tử nhìn về phía Đỗ Thủy Thanh, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Hóa ra các ngươi bị Khí Các đuổi ra khỏi Nam Cảnh, sau đó mới bỏ chạy đến Bắc Cương?”
Nhớ tới cái hôm ở dưới chân núi Bồ Đề Tự, vấn đề mình không nhận được đáp án kia, Tô Diệp Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cau mày: “Đồ đệ của ta, bị người bắt nạt làm sao có thể cong đuôi đào tẩu? Còn bày vẻ như nàng dâu bị nhà chồng bắt nạt nữa? —— Đi, sư phụ dẫn ngươi đánh bọn chúng.”
Câu này nói ra thật là khẳng khái, Tô Diệp Tử cũng xoay người rời đi, Vân Khởi đằng sau như cười như không nhìn bóng lưng của Tô Diệp Tử, cùng đi theo với Tống Thanh Vũ.
——
Tu vi hiện tại của Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh hiện tại đều ở cảnh Hàm Nha luận tốc độ vận chuyển chân nguyên, không cách nào so với Vân
Khởi và Tô Diệp Tử, cước trình đi đường tự nhiên cũng chậm rất nhiều, cuối cùng vẫn là Vân Khởi thả phi hành pháp khí ra, chạy thẳng tới Nam Cảnh.
Chỉ mất mấy ngày, bọn họ liền đến địa bàn Nam Cảnh.
Trong bốn người trên thuyền bay, chỉ có Vân Khởi, Tống Thanh Vũ chưa từng tới Nam Cảnh của Tiên vực bao giờ, vị trí Nam Sơn Đỗ gia của Đỗ Thủy Thanh cũng đã bị trục xuất từ mấy trăm năm trước, bí ẩn mà Đỗ Thủy Thanh biết đều là nghe từ trưởng bối, cũng chưa từng tự mình đến.
Tô Diệp Tử từ mấy trăm năm đúng là đã từng tới, đáng tiếc trời sinh bị mù đường nhẹ, hơn nữa mấy trăm năm qua đi, Nam Cảnh đã sớm cảnh còn người mất.
—— Ngay cả Nam Sơn ở đâu bốn người đều không biết, chỉ có thể sau khi đặt chân đến phạm vi vực nam, tìm núi rừng ít người điều khiển thuyền bay chậm lại, sau đó đi bộ tiến vào thành trấn lớn gần nhất.
Không thể không thừa nhận, họ chọn đúng chỗ lắm.
—— Đặc biệt khi Tô Diệp Tử nhìn thấy hồ nước hình dạng có chút quen thuộc kia.
Giọng nói Vân Khởi mang theo ý cười thâm trầm nguy hiểm đúng lúc vang lên, hắn nhìn ba chữ trên tảng đá vuông bên hồ, đọc từng chữ một ——
“Thiên, Kính, Hồ.”
“…”
Tô Diệp Tử không hiểu vì sao, chột dạ né tránh tầm mắt.
Vân Khởi nhưng không hề nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn sang lầu các dựng bằng gỗ bên cạnh, nhìn các nữ tử làm điệu làm bộ với những người qua đường bên trên, hắn khẽ mỉm cười: “Vậy cái này, chính là Thiên Kính Lâu ‘ngay cả tu giả Ma vực cũng biết’ mà sư phụ không đi vào thành nhưng vẫn nhớ nhung lâu ngày nhỉ?”
Tô Diệp Tử: “…” Sớm biết hôm nay, biết vậy chẳng làm…
Mặc dù trên mặt sư huynh mình là nụ cười ôn nhu phơi phới mà từ sau khi đoàn tụ cũng chưa từng gặp, Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh lại không hẹn mà cùng run rẩy dưới trời nắng nóng một hồi ——
Cả đường đi, vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe sư huynh nói một câu “Sư phụ”.
“Ta thấy trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được Nam Sơn Khí Các gì gì đó đâu,” Vân Khởi mở mắt nói bậy, vẫn cứ cười rất là ôn nhu, nhưng đôi đồng tử kia lại lạnh đến mức làm người ta sợ hãi, “Không bằng ta cùng sư phụ ôn lại hồi ức một lần, mỹ nhân bên ngoài Thiên Kính Lâu này say lòng người đến cỡ nào đây?”
Tô Diệp Tử không chút do dự mà ỉu xùi, ngoài mặt lại ngôn từ nghĩa chính mà dõng dạc: “Chúng ta là tu giả thoát trần, làm sao có thể mê muội những tục vật phàm trần này? Thực sự không có ích lợi gì cho tu hành vô ích, ta thấy chúng ta vẫn mau chóng đi tìm Nam Sơn cùng Khí ——”
Lời còn chưa dứt, cổ tay hắn căng thẳng, bị nam nhân đứng bên cạnh nở nụ cười càng nguy hiểm trực tiếp nhốt vào lồng ngực.
Trong tiếng kinh hô của mọi người đi ngang hồ, Vân Khởi trực tiếp ôm người ném lên vai ——
“Các ngươi trước tiên cứ ở lại trong thành, ta sẽ đi tìm các ngươi sau.”
Câu này hiển nhiên là nói với Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh, khi dứt lời, nam nhân vừa nói chuyện cũng đã ôm Tô Diệp Tử đi về phía cửa chính Thiên Kính Lâu rồi.
“Vân Khởi ngươi thả ta xuống ——”
Khi bị Vân Khởi khiêng lên vai liền lấy tư thế sét đánh tròng Tỏa Kim Hoàn lên Tô Diệp Tử cật lực giãy dụa, chỉ có điều người khiêng hắn không chút lưu tình đặt giữa eo mông của hắn ——
“Đừng lộn xộn.” Thanh tuyến trầm thấp hơi khàn.
“…”
Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh sau lưng hai người nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể làm như không hề nhìn thấy sư huynh mình “khi sư phạm thượng” bá lăng làm ác, nghe lời đi tìm khách sạn.
Mà dưới quan sát của người qua đường, Vân Khởi khiêng Tô Diệp Tử bước lên bậc thang, trực tiếp tiến vào Thiên Kính Lâu.
Tú bà trong Thiên Kính Lâu mới vừa bắt chuyện với mấy vị khách quý đưa lên lầu nghe thấy phía sau có tiếng tân khách tới cửa, cười đến mức đầy mặt nếp nhăn quay lại ——
“Khách nhân ngài thích vị cô nương của chúng ta nha, ta cho nàng ——”
Âm cuối cong thành một khúc vòng vèo.
—— Thứ cho nàng nông cạn, làm nghề buôn bán xác thịt này cũng có mười mấy năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhan tướng mạo còn đẹp hơn các cô nương của toàn bộ lâu, hơn nữa nam nhân này còn khiêng một nam nhân khác tiến vào lâu??
Vân Khởi không đi để ý tới cảm xúc của tú bà kia, ánh mắt của hắn quét quanh đại sảnh, khi nhìn qua những nữ tử khác, giữa chân mày hiện lên tâm ý căm ghét rõ ràng.
Đúng đúng này ở giữa đại sảnh, tiếng cười dâm đãng của rất nhiều khách nam đang vây xem một nữ tử không một manh áo bị nhốt trong lồng sắt hình vòm hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Ma khí trong mắt Vân Khởi thâm trầm tá ác cuồn cuộn nổi lên, hắn nhếch khóe môi, ném một khối linh thạch cho tú bà ——
“Ta cần một phòng trống, trong phòng phải có cái lồng sắt kia.”
Ánh mắt vốn cực kỳ không vui của tú bà dính lên linh thạch trong tay, đến khi nước miếng đều sắp chảy xuống nàng mới mặt mày nịnh nọt: “Vậy có cần vài vị cô nương không?”
“Không cần cô nương, ai cũng không được quấy rầy.”
“…” Tú bà khựng lại, mặt mày một lời khó nói hết nhìn về phía công tử Vân Khởi đang khiêng trên vai.
Tô Diệp Tử: “…”
—— Hắn lựa chọn giả chết.