_Chương 2:Bế Nguyệt Tu Hoa
_"Cọc Cọc" có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng ngủ Thành Đạt và một âm thanh cất lên.
_"Thành Đạt con dậy đi làm đi sắp trễ giờ rồi đấy. À mà hôm nay con có đi làm về sớm thì nhớ đi đón con bé Hoa nha. Tội nghiệp hôm qua nó tiếc tiền nên đi bộ từ trường về nhà, khổ thân nó"
_"Dạ thưa mẹ. Con biết rồi ạ"
Thành Đạt cất tiếng nói vọng ra đáp lại lời của sư cô Thiện Tâm. Sư cô Thiện Tâm chính là người nhặt anh và nuôi anh lớn đến bây giờ. Ngoài sư cô Thiện Tâm thì anh không gọi ai là mẹ cả. Nhưng trong lòng anh tấc cả mọi sư cô đều là mẹ. Mọi người trong cô nhi viện này đều là gia đình của anh.
Ma Đế lúc này cũng đã tìm và hợp lại với phân thần của mình trong thân xác Thành Đạt. Ma Đế đứng dậy vương vai một cái cảm thấy sảng khoái vô cùng. Ma Đế thốt lên.
_"Tuyệt. Tuyệt thật".
Ma Đế thầm nghĩ "cứ ngỡ ta đã chết rồi nay được trùng sinh trong cơ thể này quả là điều thật vời. Cứ đợi đấy các tinh vực đại tông môn kia. Đợi ta tu luyện lại rồi tìm các ngươi tính lời lãi một lần" Ma Đế nhìn vào vào lòng bàn tay phải của mình có thêm dấu ấn của Hỗn Độn Châu thì trong lòng càng vui sướng hơn, cứ nghĩ sau khi anh bỏ thân xác thì Hỗn Độn Châu sẽ biến mất. Nào ngờ nó lại được phong ấn trên cơ thể này. Quả là một đều tuyệt diệu.
Ma Đế ngồi một lúc để xem lại những ký ức phân thần của mình. Dù sao thì anh cũng phải có trách nhiệm với chính anh. Ngồi một lát anh cảm thấy hơi đói bụng. Anh thầm nghĩ, đói cũng phải, vì đây là thân xác chưa được tu tiên. Nếu là trước kia thì anh không ăn uống vài năm hay vài trăm năm cũng không sao cả. Mỗi lần anh bế quan tu luyện thì cũng phải ít nhất là 50 năm. Nghĩ đến đây anh bước xuống giường và đi vệ sinh cá nhân rồi vào ăn cơm mà còn đến công ty.
_"Chào bác, hôm nay bác có khỏe không ạ."
Thành Đạt cất tiếng chào bác bảo vệ giữ xe. Mặc dù anh bây giờ đã là Ma Đế Chi Vương của tinh vực Ma Giới nhưng anh vẫn luôn đối xử tốt với mọi người. Quy luật anh đặt ra chính là ai đối xử tốt với anh thì anh sẽ đối xử tốt với họ gấp đôi. Còn ai đối xử không tốt với anh, anh sẽ trả lại cho họ gấp mười lần. Bác bảo vệ giữ xe biết hoàn cảnh của anh nên bác chỉ trông xe giúp chứ không lấy tiền của anh. Nên anh chào hỏi bác ấy cho phải lẽ.
_"Uhm! Bác khỏe. Nhưng chú em mày nay lại đi trễ à. Thôi vào công ty đi để xe đây lão già này dẫn hộ cho".
_"Dạ cháu cảm ơn bác"
Nói xong Thành Đạt gác chống xe và đi vào công ty. Vừa vào công ty đã thấy giám đốc Trịnh Thiên Thu đứng đợi anh. Trịnh Thiên Thu cất giọng nói:
_"Nay anh lại đi trễ à. Chắc tại công việc tôi giao cho anh, nên anh ngủ không đủ giấc nên đi trễ. Anh có cần tôi cho anh nghỉ ngày hôm nay để lấy lại tinh thần không? Nếu không có người nói tôi không quan tâm đến nhân viên của mình"
Nói xong Trịnh Thiên Thu cười có vẻ đắc ý.
_"Thôi khỏi, cảm ơn anh. Trưa nay tôi sẽ mang bản kế hoạch chi tiếc lên cho chủ tịch. Không làm phiên anh đâu"
Nói xong Thành Đạt đi đến bàn làm việc của mình. Sau 3 năm khởi công dự án VNA Landmark 91 thì cũng là thời điểm bán các căn hộ đầu tiên của dự án. Nếu sai sót trong khâu này thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho tập đoàn và sẽ là sức ép cho chiếc ghế chủ tịch. Nhưng anh bây giờ là ai. Anh bây giờ là Ma Giới Chi Chủ thì việc này anh chỉ xem như vật bỏ vào túi. Anh sống cả vạn năm, anh cũng đã chứng kiến biết bao nhiêu thời kỳ văn minh từ hưng thịnh đến sụp đổ. Anh bây giờ chỉ có viết và viết mà thôi. Xong bản kế hoạch anh nhìn lại mới hơn 9h sáng. Anh đến công ty lúc 8h30 mà đến hơn 9h là xong. Anh cầm bản kế hoạch đi thẳng đên phòng chủ tịch gõ cửa hai tiếng "cọc cọc" vang lên.
_"Mời vào". Trong phòng tiếng chủ tịch Lâm Văn Cát văng lên.
Anh bước vào nhìn người đàn ông tầm 50 tuổi đầu tóc hoa râm đang ngồi xem tập hồ sơ mà khuôn mặt buồn bã. Anh tiến đến cất giọng nói:
_"Thưa chủ tịch, tôi đã làm xong bản kế hoạch rồi ạ."
_"Sao nhanh vậy. Anh đưa tôi xem"
Chủ tịch cầm bản kế hoạch