Chương 3:Ngươi Không Xứng
_"À! Tao biết mày. Mày là thằng anh nuôi của Hoa đúng không? Hôm nay mày để Hoa đi chơi với bọn tao, bọn tao sẽ cho mày tiền và tao bảo anh tao cho mày lên trưởng phòng chịu không?"
Hắn nói xong cả bọn liền cười phá lên khanh khách, hắn là em trai của Trịnh Thiên Thu tên là Trịnh Hâm. Hắn ta nổi tiếng giàu có và chịu chơi của các trường này, chỉ cần hắn để ý đến cô gái nào thì cô gái đó không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn dùng tiền không được thì dùng vũ lực để chiếm đoạt cho bằng được. Thậm chí hắn còn cho thuộc hạ giết người nếu kẻ nào dám chống đối lại hắn. Hắn chưa ra tay với Hoa vì cái ông anh trai Trịnh Thiên Thu của hắn muốn đánh bại Thành Đạt ở tập đoàn VNA đến thân bại danh liệt thì anh hắn mới hả dạ.
_"Phải đấy"
_"Mày làm cả đời cũng không được may mắn đến thế đâu con trai ạ."
_"Hay bọn tao cho mày chơi chung có được không? Dù gì mày có phải là anh ruột của nó đâu?"
Thế là cả bọn đồng loạt lên tiếng mà mọi người thường hay gọi là chó hùa ý. Còn Hoa núp sau lưng Thành Đạt mà sắc mặt đỏ ửng như quả gấc chín ấy. Thành Đạt thì đâu chú ý đến cô, mà có chú ý thì cô không biết trốn vào đâu vì xấu hổ.
_"Tụi mày muốn sống thì cút đi cho tao"
Thành Đạt miệng nhếch mép lên cười và nói một cách lạnh lùng. Bọn chúng nghe âm thanh vọng đến lạnh cả đốt sống lưng. Bọn chúng im bặt lùi về sau mấy bước mà nhìn nhau. Trịnh Hâm thấy bọn chúng lùi lại mà trong lòng cũng sợ cái âm thanh ngữ điệu như từ địa ngục vọng về ấy nên cũng lùi theo. Hắn cố đứng lại lấy bình tĩnh nhìn về phía Thành Đạt, vừa mất mặt vì bị từ chối vừa bị từ chối, hắn ngay lặp tức đổi sắc mặt giận đến tím người vì chưa ai dám trả lời hắn như thế, vì đa số những người đó chết cả rồi. Bây giờ hắn mặt kệ lời của anh hắn, hắn chỉ muốn giết chết Thành Đạt mà thôi. Hắn cất giọng run run lên tiếng ra lệnh.
_"Tụi bây giết chết thằng chó này cho tao. Hậu quả gì tao chịu hết".
Cả bọn công tử nhà giàu kia nghe được mệnh lệnh của hắn liền không ai bảo ai vây quanh 2 người Thành Đạt và bé Hoa. Hoa thấy thế cũng run bắn người lên không biết tính sao cho 2 ae không bị no đòn nhưng Hoa chỉ thấy Thành Đạt miệng nhếch mép lên cười lần nữa. Anh nhìn bọn chúng chỉ giống như một lũ kiến để cho anh giẫm cho một cái chết sạch mà thôi. Khi anh còn là Ma Đế Chi Vương thì có ai dám to gan lớn mật mà đứng đối diện với anh đâu.
_"Bốp, bốp, rắc, rắc, bốp, bốp...."
Những âm thanh vang lên đều đặng đến lạnh người. Đó là những cái vẩy tay của Thành Đạt khi bọn công tử kia đấm và đá về phía anh. Ai đấm thì gãy tay, ai đá thì gãy chân. Bọn chúng từng đứa ngã xuống đất mà ôm lấy tay chân bị gãy mà kêu la không ngừng. Mọi người đi đường thấy thế cũng không dám dừng lại xem vì sợ liên lụy. Mười mấy thằng công tử bột không còn sức mà đứng lên. Thành Đạt quay sang nhìn Trịnh Hâm.
_"Còn mày, sao mày không lên với bọn nó luôn đi."
Trong đời Ma Đế chỉ ghét những thằng xem anh em là con tốt thế thân để mình sai khiến, còn mình thì ung dung hưỡng lợi.
_"Tao, tao..." Trịnh Hâm sắc mặt sợ xanh như tàu lá chuối.
_"Mày thế nào?"
Vừa hỏi dứt tiếng Thành Đạt tung cho hắn một đá vào chân, chân hắn cũng kêu rắc một cái. Hắn ngã sấp mặt xuông đất máu mũi cũng tuôn ra, hắn đau nhưng lại không có sức kêu lên. Thành Đạt ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi nhỏ.
_"Lúc nãy tụi bây nói cho tiền tao sài, bây giờ tui bây tính thế nào? Mười lăm thằng tụi bây tao tính rẽ 100 triệu. Còn không thì....."
Thành Đạt vừa nói vừa lấy tay ấn ấn vào cái chân gãy của hắn. Hắn đau đến tận trời xanh.
_"Được tao đưa, tao đưa" hắn nói như hét lên vì đau
Thành Đạt lại nhếch mép lên cười nói
_"Thế thì ngoan đấy. Vụ này làm không yên lặng thì tụi mày chuẩn bị đi chết đi. À mà còn nữa, tao còn thì tụi mày đừng có dại mà đụng đến Hoa em tao nhé. Nếu không tụi mày có trốn ở đâu thì tao cũng tìm ra mà tiễn tụi mày về với cát bụi nhé"
Nói xong Thành Đạt cần lấy tiền mà Trịnh Hâm đưa cho anh. Anh bỏ tiền vào túi xong quay lại nhìn Hoa, rồi nắm lấy tay cô mà bước đi đến con xe cà tàn mà anh quăng lúc nãy. Hoa nhìn cảnh tượng này mà tay chân cô run lên vì sợ. Cảnh tượng mà cô chưa từng thấy trước đây, không phải trong phim ảnh mà ngay trước mắt cô. Cô giống như cô búp bê xinh đẹp bị Thành Đạt muốn dẫn đi đâu thì dẫn. Một lúc sao cô bình tĩnh trở lại thì thấy mình đang ngồi ôm sau lưng Thành Đạt. Cô giật mình ngượng ngùng đỏ mặt hỏi Thành Đạt.
_"Anh à. Sao hôm nay anh làm như thế"
_"Không phải vì em sao?"
Thành Đạt mĩm cười ân cần nói.
_"Ai bảo em tên Trần Thị Thiên Hoa, người thì đẹp như một bông hoa trên trời làm gì để cho anh phải lo lắng bảo vệ chứ. Chắc anh phải tìm chồng cho em quá chứ bảo vệ em kiểu này thì ai chịu được"
Anh tiếp tục chọc Hoa cho không khí bớt căng thẳng đi. Hoa tỏ ra giận và càng ôm anh chặc hơn như sợ anh gả mình đi thật.
_"Anh này! Em.. em... chỉ muốn có anh thôi". Hoa vừa giận vừa ấp úng ngại ngùng nói.
_"Con bé ngốc này định không lấy chông sao? Thế làm sao anh nuôi em nổi hả? Lấy chồng đi cho anh nhờ"
Thành Đạt lại nói chọc cô. Cô càng ôm chặc và nói.
_"Không lấy chồng đâu, anh nuôi em nhiều rồi. Sau này em đi làm có tiền em nuôi anh. Nói chung là em không lấy chồng, em chỉ muốn sống với anh".
Thế là trên đường về hai anh em quên đi chuyện vừa rồi mà liên tục cà khịa nhau. Về đến nhà thấy Hoa sắc mặt đỏ bừng lên. Thành Đạt biết chứ làm sao không biết tâm tư của Hoa. Công nhận Hoa rất đẹp, nhưng anh chỉ xem cô là em gái. Khi anh còn là Ma Giới Chi Chủ thì có rất nhiều tiên nữ, ma nữ, yêu nữ vây lấy anh đếm không hết. Tấc cả trong số bọn họ đều là cực phẩm trong cực phẩm mỹ nhân. Nhưng Thành Đạt không có chút tình cảm gì với bọn họ, chỉ là vui chơi qua đường thôi. Chỉ có một mỹ nhân làm anh nhớ đến tận bây giờ thôi. Đó là một lần anh cùng người bạn thân của anh quyết định trộm rình một mỹ nhân ma nữ tắm, chỉ vì như vậy mà anh bị mỹ nhân đó truy sát anh từ tinh vực đến tinh vực khác cả ngàn năm. Anh chợt nghĩ đến đấy thì phì cười vì thời trẻ trâu chơi dại của mình.