“Chồng, tối nay anh ở cùng với em được không?”
Tống Thiên Hy cắn nhẹ vào đôi môi mọng đỏ, khẽ nói.
Lời này vừa nói ra, trên gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, có vẻ vô cùng e thẹn nhưng ánh mắt cô lại nhìn Trần Thuận một cách kiên định.
Trần Thuận có phần sững sờ, không ngờ Tống Thiên Hy sẽ nói như vậy.
Quả thật là thời gian hắn và Tống Thiên Hy ở cùng với nhau ít tới mức gần như đáng thương.
Trần Thuận khẽ xoa mũi, đáp: “Được!”
Đúng lúc Trần Thuận định nhân cơ hội tối nay sẽ nói ra thân phận người tu luyện của hắn cho Tống Thiên Hy Biết, để Tống Thiên Hy có một sự chuẩn bị về mặt tâm lý.
Dù sao Tống Thiên Hy vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh Trần Thuận thì cô không thể chỉ là một người bình thường được!
Tống Thiên Hy thấy Trần Thuận đồng ý, trên gương mặt xinh đẹp lập tức cười tươi như hoa, thò tay khoác lên cánh tay của Trần Thuận.
Cô thầm quyết định, tối nay nhất định phải đẩy ngã được Trần Thuận để bù lại đêm động phòng ba năm trước đây, làm một đôi vợ chồng thật sự.
Nghĩ đến đây, mặt Tống Thiên Hy càng đỏ hơn, ánh mắt hơi né tránh, thậm chí không dám nhìn Trần Thuận nhưng lại không nhịn được lén quan sát vẻ mặt của Trần Thuận.
Trần Thuận thấy dáng vẻ này của cô thì lập tức biết được trong lòng người phụ nữ này đang nghĩ gì. Hắn không khỏi có chút buồn cười. Chỉ sợ tối nay sẽ phải làm cho cô thất vọng thôi.
Ít nhất, trước khi Tống Thiên Hy tu luyện tới Thông Thần Cảnh, Trần Thuận tuyệt đối sẽ không hỏng bỏ tấm thân xử nữ của cô.
Lần này, Tống Thiên Hy không gọi xe, trái lại kéo cánh tay Trần Thuận đi về phía nhà của bọn họ.
Tống Thiên Hy rất thích cảm giác này.
Đây mới là cảm giác yêu đương trong tưởng tượng của cô, hai người yêu nhau nhàn nhã tản bộ và nói chuyện.
“Chồng, sao vậy?”
Khi đi ngang qua một nơi tương đối yên tĩnh, Tống Thiên Hy thấy Trần Thuận bỗng nhiên ngừng lại thì ngẩng đầu hỏi.
Trần Thuận mỉm cười nói: “Không sao, chỉ chậm mất mấy phút mà thôi.”
Sau khi nói với Tống Thiên Hy xong, lúc này Trần Thuận không còn tươi cười nữa, thản nhiên nói: “Bám theo cả đoạn đường rồi, ra đi!”
Tống Thiên Hy sửng sốt, hoàn toàn không ngờ có người tự nhiên lại bám theo bọn họ.
Chỉ có điều nếu Trần Thuận ở nói vậy thì nhất định là có người bám theo bọn họ.
Bây giờ Tống Thiên Hy hoàn toàn tin tưởng, sùng bái Trần Thuận vô điều kiện.
Lúc này, Tống Thiên Hy lại ngoan ngoãn đứng qua một bên, không nói thêm lời nào nữa.
“Không hổ danh là người đứng thứ ba trên bảng Tông Sư, có chút thú vị đấy!”
Lúc này, một người thanh niên mặc bộ vest màu trắng chậm bước ra ngoài.
Trên gương mặt điển trai cả anh ta là vẻ tươi cười có phần ngả ngớn!
“Hôm nay, nếu cậu không đưa ra một lý do làm cho tôi thỏa mãn, vậy tôi cũng chỉ có thể tiễn cậu xuống địa ngục thôi!”
Trần Thuận thản nhiên nói, trong giọng nói còn kèm theo một sức mạnh không cho phép chống lại.
Người thanh niên nghe được những lời này lại giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời vậy: “Anh làm màu giống hệt với ông anh biến thái nhà tôi. Đáng tiếc, tôi ghét kẻ nào thích làm màu hơn tôi.”
“Nhưng nể tình anh không biết gì, tôi sẽ không truy cứu, còn có thể tặng cho anh một tạo hóa lớn!”
Người thanh niên nói với Trần Thuận bằng giọng điệu kiêu căng. Cho dù từng nhìn thấy Trần Thuận đã dùng một kiếm bại Miyamoto Takeshi ở trong quán, anh ta vẫn không để vào trong mắt.
“A? Tôi thật ra muốn nghe thử xem là tạo hóa gì?”
Trần Thuận dường như có chút hứng thú.
“Nếu tôi không đoán sai, trên người anh hẳn phải có trang bị trữ vật đúng không?”
Người thanh niên nói đến đây, trong mắt lóe sáng, hơi thở cũng có phần nóng như lửa.
Trang bị trữ vật rất khó có được, cho dù là anh ta, trước mắt cũng không có tư cách có được. Trong cùng thế hệ này của bọn họ, cũng chỉ có thực lực và thiên phú có thể nói là biến thái như anh trai của anh ta mới có một cái.
Trong mắt Trần Thuận lóe lên chút kinh ngạc.
Không ngờ thằng nhóc này lại biết tới trang bị trữ vật.
Theo Trần Thuận được biết, không có ai trong giới võ đạo Viêm Hạ biết về khái niệm trang bị trữ vật này.
Cho dù chiếc nhẫn trữ vật, túi trữ vật các loại gì đó rất thông dụng ở trong vũ trụ, nhưng đó dù sao cũng là đồ thuộc về giới tu luyện, lẽ nào trên trái đất thật sự tồn tại người tu luyện sao?
Nhưng Trần Thuận lại không cảm giác được dao động linh khí từ trên người anh ta, vẫn còn là nội lực chân nguyên.
Người thanh niên thấy Trần Thuận nghe tới trang bị trữ vật lại dường như không hề có vẻ gì nghi ngờ hiểu rõ Trần Thuận quả nhiên biết được khái niệm trang bị trữ vật này.
Trên người hắn tất nhiên có, nếu không sẽ không có cách nào giải thích được chuyện Trần Thuận chộp một cái vào trong không trung, trong tay xuất hiện một thanh kiếm thật.
Người thanh niên không nhịn được, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp: “Bây giờ, anh giao trang bị trữ vật cho tôi, tôi có thể ban thưởng họ Lục cho anh, để anh trở thành người giúp việc cho nhà họ Lục, có tư cách tiến vào Lộc Cốc tu luyện.”
Tống Thiên Hy nghe vậy biến sắc. Người này cũng thật dám nói chuyện, bảo chồng cô trở thành một người giúp việc mà còn làm như đang cho Trần Thuận một tạo hóa lớn vậy. Tống Thiên Hy giận mà không biết trút vào đâu.
Trên mặt cô đầy tức giận.
Trái lại, sau khi Trần Thuận nghe xong lại không hề tức giận, hỏi: “Lộc Cốc à?”