Trước sau chỉ trong mấy hơi thở, Sancho lại bị một kiếm cuối cùng của Trần Thuận làm bị thương, Trần Thuận còn tưởng rằng Sancho sẽ không trốn chạy được bao xa.
Nhưng khi Trần Thuận đuổi theo hướng Sancho mà tháo chạy thì mới phát hiện rằng, tốc độ của Sancho đã nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.
Chưa đến một phút, Sancho đã mất tăm.
Ánh mắt Trần Thuận lóe lên.
Dù là thế thì cũng vô ích thôi.
Tu vi đạt đến Thông Thần trung kì, Trần Thuận không chỉ dựa vào ánh mắt để phán đoán.
Lúc này thần niệm của Trần Thuận lập tức tản ra, hướng về và bao phủ khắp núi Giang Vụ.
Chẳng bao lâu đã phát hiện ra hơi thở của Sancho .
Thế mà đã đến chân núi rồi.
“Tốc độ quá nhanh!” Lúc này bóng dáng Trần Thuận lại biến mất.
Cả người như hóa thành một tia chớp, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Vào lúc này, Sancho cảm thấy trong sâu thẳm của mình như bị thứ gì đó theo dõi.
Tốc độ lập tức nhanh thêm ba phần, hoàn toàn không để ý đến năng lượng tiêu hao ở trong người.
Thậm chí Sancho còn lấy một cái hộp từ trong người, lấy ra một viên đá to bằng nắm tay tản ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Hấp thu năng lượng bên trong, gần như liều mạng tiêu hao mà chạy.
Nhưng mà dù tốc độ của Sancho có nhanh hơn nữa thì cũng chẳng thể nào nhanh hơn Trần Thuận.
Chỉ sau mấy hơi thở, Trần Thuận đã đuổi kịp Sancho, còn nghĩ một kiếm chém chết Sancho.
Nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong tay Sancho, Trần Thuận đã dừng thanh kiếm định vung ra.
Linh thạch?
Thế mà là linh thạch!
Trong tay núi Giang Vụ lại có linh thạch!
Tuy đây chỉ là một khối linh thạch cấp thấp chẳng đáng gì, trong đó còn có cả tạp chất, ở trong vũ trụ thì hoàn toàn không đáng tiền, nhưng ở trái đất thì đây là lần đầu tiên Trần Thuận thấy được.
Có linh thạch, vậy có nghĩa là chắc chắn có sự tồn tại của linh khoáng, hoặc là linh tuyền.
Mà trong những chỗ này, sẽ có một phần vạn khả năng tồn tại linh thai.
Nếu thật sự có linh thai, vậy thì Trần Thuận hoàn toàn tin rằng có thể cải tạo thể chất của Tống Thiên Hy thành Tiên Thiên Linh Thể.
Linh khí ở trái đất loãng như thế, ở trong hoàn cảnh gian nan thế này, khả năng tạo thành linh thai ở nơi có linh tuyền hoặc linh khoáng sẽ tăng lên rất nhiều.
Vừa nghĩ tới đây, hơi thở của Trần Thuận cũng hơi nóng lên.
Lúc này, Trần Thuận thu liễm một ít sát khí trên người mình.
Không nhanh không chậm theo sau lưng Sancho .
Để Sancho có thể cảm nhận được mình đang đuổi theo hắn ta, để hắn ta chạy trốn hết sức mình và cảm thấy có hi vọng chạy thoát.
Cứ thế, một người chạy một người đuổi theo suốt mấy ngày trời.
Trần Thuận có thể mấy ngày không ăn không uống không ngủ, nhưng Sancho lại cảm thấy mình quá mệt mỏi rồi.
Suy cho cùng gã ta chỉ là người phàm, thế mà đã chạy trốn trong sự khẩn trương và tinh thần cao độ.
“Trần Thuận, tao nhất định băm vằm mày ra trăm mảnh!”
Trong mắt Sancho lóe lên sự điên cuồng.
Ban đầu gã ta nghĩ rằng, mình có linh thạch trong tay, lúc nào cũng có thể có thể bổ sung chân nguyên, dù Trần Thuận có mạnh mẽ hơn gã ta đi nữa, miễn là không thể đuổi kịp gã ta và giết gã ta trong chớp mắt, vậy cuối cùng gã ta có thể bỏ rơi Trần Thuận rồi.
Chỉ cần có thể cắt đuôi Trần Thuận, hắn ta lập tức đi tới vùng Tam giác.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là đến lần mở cửa tiếp theo của linh tuyền.
Nhưng Trần Thuận cứ như một thứ thuốc dán vậy, làm cách nào cũng không rớt ra.
Sắp đến lúc linh tuyền mở, Sancho vừa không có thời gian kéo dài, vừa không có lòng tin cắt đuôi Trần Thuận.
Đã thế thì tới đi.
Trong mắt Sancho đầy sự ác độc.
Gã ta đường đường là đại đệ tử của Đao Thần “Tỉnh Thượng Long Sử”, nửa bước vào Thần Cảnh, thế mà lại bị Trần Thuận đuổi như chó nhà có tang vậy.
Gã ta vốn định rằng chờ đến lúc hắn ta càng mạnh mẽ hơn lại tới chém Trần Thuận, rửa sạch mối nhục, coi như là tấm đá lót đường của gã.
Nhưng bây giờ Trần Thuận cứ không ngừng theo sát, tạm thời gã không có cách nào giết chết Trần Thuận.
Vậy thì không đích thân ra tay là được.
Miễn là Trần Thuận chết!
Vì bị Trần Thuận liên tục theo sát, gã căn bản không có cách nào ngồi xe.
Sancho đột nhiên hít một hơi, đè ép chính mình, thân hình nhanh chóng vọt đi.
Tốc độ không hề kém xe hơi chạy trên đường cao tốc.
Một đường đi về biên giới Viêm Hạ, đi tới vùng Tam giác.
. . .
Vùng Tam giác, là khu vực hình tam giác nằm ở biên giới ba nước.
Trong một khu rừng rậm.
“Lão đại, nghe nói phương pháp lần này rất kinh người?”
Một người da đen võ trang đầy đủ hỏi một người cường tráng lực lưỡng đứng trước bọn họ.
“Nói là một tên nửa bước vào Thần Cảnh, mày sợ không?”
Người lực lưỡng được gọi là lão đại quay người nhìn hắn ta, hỏi.
Khóe miệng để lộ sự khát máu.
“Nửa bước vào Thần Cảnh?” Người da đen sững sờ, nhưng sau đó thì trong mắt cũng lóe lên sự tàn bạo: “Chỉ cần số tiền thích hợp thì không sợ!”
“Hahaha, Pat, mày biết giác ngộ đấy!”
Vị lão đại này tên Kunhan, là vị vua lính đánh thuê nổi danh quốc tế.
Quy tắc của hắn ta là, chỉ cần trả tiền thì chuyện gì cũng dám làm.
Từng có người ra giá hai mươi triệu đô, hắn ta bèn dẫn người đi ám sát người đứng đầu của nước nào nó, cuối cùng hắn ta suýt thành công.
Sau đó