Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò mặc một bộ đồ đen, đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh.
Một cảm giác ớn lạnh đáng kể tỏa ra từ người của anh.
Nhiệt độ trong toàn bộ đại sảnh dường như đã giảm xuống vô số độ.
“Các hạ là ai?”
Cảm nhận sức mạnh từ hơi thở của người tới, luồng sát khí mạnh mẽ trên người anh ta.
Cho dù Vương Thiên Phong có là thần cảnh, thì ánh mắt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
“Người giết ông!”
Trần Thuận nhìn chằm chằm vào ông ta, sát ý trong ánh mắt gần như hoá thành thực chất.
Lập tức, khiến bên trong đại sảnh, thêm vài phần sát khí.
“Ngông cuồng, vậy mà lại dám xông vào nhà họ Vương của tôi, còn dám nói năng ngông cuồng như vậy, quả đúng là tìm chết!”
Vương Lập Hiên đứng bên dưới Vương Thiên Phong, lập tức quát.
Trần Thuận chả nhìn Vương Lập Hiên lấy một cái, vươn tay hất một cái, ngay lập tức, cả người Vương Lập Hiên bắn ngược về sau như một viên đạn đại bác.
Trực tiếp đập thẳng vào bức tường phía sau Vương Thiên Phong, gần như toàn bộ đại sảnh đều chấn động.
Vương Lập Hiên nửa bước thần cảnh, dưới một chiêu này trực tiếp ngất xỉu.
“Trần…Trần Thuận…”
Mãi đến lúc này, Vương Minh Vy mới phản ứng lại.
Nhìn thấy người đàn ông áo đen đó, có chút không dám tin mà lẩm bẩm.
Ngay sau đó, giống như là mới chắc chắn.
“Trần Thuận, thật sự là anh…”
Vương Minh Vy đột nhiên xông qua đó, ôm chặt lấy Trần Thuận.
Giống như một cô gái chịu phải ức hiếp và uỷ khuất, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông có thể bảo vệ mình, trái tim cứ luôn thấp thỏm, lập tức bình tĩnh lại.
Trần Thuận cảm nhận được cơ thể đột nhiên xông đến, khẽ sững sờ.
Có chút ngạc nhiên.
Hiển nhiên là không ngờ, Vương Minh Vy vậy mà lại xông vào lồng ngực mình.
Trần Thuận không có đẩy cô ta ra.
Nhưng, cũng không có ôm cô ta như ôm Tống Thiên Hy, mà vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của Vương Minh Vy: “Đừng sợ, không ai dám uy hiếp cô nữa đâu!”
Nước mắt Vương Minh Vy, lúc này chảy ra ngoài, giống như là đê vỡ vậy.
Chỉ cảm thấy, cái bờ vai này, rộng rãi và an toàn biết bao.
Phóng thích tất cả những sự uỷ khuất mấy ngày nay ra ngoài.
Vương Thiên Phong thấy Vương Lập Hiên vậy mà lại bị trọng thương, ngất xỉu đi chỉ với một cái xua tay của Trần Thuận.
Ngay lập tức vừa kinh vừa nộ.
Vội vàng đi xem tình hình của Vương Lập Hiên.
Sau khi xác định thương thế của Vương Lập Hiên, lập tức truyền vài phần chân nguyên vào cơ thể của Vương Lập Hiên, kiểm soát tất cả các cơ quan nội tạng bị tổn thương của anh ta.
Sau đó, nhìn sang Trần Thuận với sát khí âm trầm: “Tên ất ơ, cậu đúng là đang tìm chết!”
“Người nên chết, là ông!”
Trần Thuận cất lên một tiếng nghiêm nghị, ngay lập tức, một làn sóng âm vô hình phát ra từ trong miệng của Trần Thuận. Trực tiếp bắn về phía Vương Thiên Phong.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Thiên Phong thay đổi dữ dội.
Vội vàng hất tay, mới đánh tan đi sóng âm đó vào trong không trung.
Thế nhưng, tuy dễ dàng đánh tan cái sóng âm đó, cái thần sắc nghiêm trọng trong ánh mắt của Vương Thiên Phong càng thêm nồng đậm.
Nhưng, cái này hoàn toàn không có làm giảm sát ý trong mắt ông ta.
Cho dù Trần Thuận là ai, dám đến địa bàn của nhà họ Vương ông ta giở thói ngang ngược, chỉ có con đường chết mà thôi.
“Cậu có thể vào nhà họ Vương của tôi mà thần không biết quỷ không hay như vậy, tôi không thể không khâm phục cậu, nhưng cho dù cậu có là thần cảnh đi nữa, cậu cho rằng như vậy là có thể ngông cuồng ở nhà họ Vương của tôi sao? Tôi mà muốn cậu chết thì cậu cũng chả biết mình chết như thế nào nữa kìa.”
Vương Thiên Phong nghiêm nghị mà nói một tiếng.
Khí thế trên người, đột nhiên bộc phát ra.
Vô số khí kình, bắt đầu tàn sát.
Trên lòng bàn tay của ông ta, vô số khí kình quấn lấy nhau giống như rồng, trên đó hiện ra những hoa văn ánh sáng mờ ảo.
“Cậu đi chết cho tôi!”
Vương Thiên Phong giẫm chân một cái, ngay lập tức, sàn nhà dưới chân ông ta lập tức vỡ vụn, cơ thể của ông ta đột nhiên phóng ra.
“Bây giờ cô qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Đối với chiêu công kích dữ dội của Vương Thiên Phong, Trần Thuận hoàn toàn không đặt vào mắt.
Buông Vương Minh Vy ra, sau đó bảo cô ta qua một bên trước.
Trần Thuận đương nhiên là biết, thực lực của tên Vương Thiên Phong này là thần cảnh.
Nhưng, so với Đại Soái của khu tam giác, Bàn tay thần Shakun, cảm giác còn không bằng.
Nhưng thần cảnh đã ra tay, Trần Thuận sợ Vương Minh Vy bị thương.
Vương Minh Vy lúc này đã ngừng nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Vội vàng buông Trần Thuận ra.
Sau đó đi về phía ba mẹ của cô.
Vương Cảnh Huy lúc này, tuy tinh thần đã tiều tuỵ vô cùng, những cơn đau dữ dội ập đến khắp cơ thể, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Tuy ông ta không rõ Trần Thuận là ai.
Nhưng nhìn thấy Vương Minh Vy và Trần Thuận thân mật như vậy, trong lòng cũng có chút suy đoán.
Lập tức mở miệng nói: “Cậu phải cẩn thận, Vương Thiên Phong thật sự là thần cảnh!”
Trần Thuận gật gật đầu.
Đồng thời, khoé miệng cong lên một nụ cười cười lạnh.
Thần cảnh.
Trong mắt anh, cũng chẳng qua chỉ như có danh mà không có thực mà thôi.
Hôm nay, anh phải giết một thần cảnh xem sao.
Cơ thể Vương Thiên Phong sau khi phóng ra, tốc độ nhanh đến nỗi gần như chỉ để lại một cái bóng mờ trong không trung, xuất hiện ở phía trước Trần Thuận.
Hai lòng bàn tay đầy những khí kình quấn quanh như những con rồng, lập tức tung về phía Trần Thuận.
Ngay lập tức, hoa văn ánh sáng trên khí kình toả ra.
Con rồng có sừng trực tiếp hóa thành vô số khí kình nhỏ bé, như muốn xé nát không gian này, hướng về những chỗ hiểm trên cơ thể Trần Thuận.
Hai lòng bàn tay của Vương Thiên Phong có uy thế ngang nhau, phối hợp đánh về phía Trần Thuận.
Cái uy thế dữ dội này,