“Biến chiến tranh thành tơ lụa?” Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông ta chết thì chuyện hôm nay coi như không có gì!”
“Các hạ thật sự muốn đối nghịch với nhà họ Vương tôi sao?” Sắc mặt Vương Vân Du cũng lạnh xuống.
Thương thế của ông ta đã hoàn toàn hồi phục, càng bước một bước vào giai đoạn cuối của thần cảnh.
Số lượng thần cảnh đã vốn ít ỏi.
Giai đoạn cuối của thần cảnh thì càng ít hơn.
Cho dù nói bây giờ ông ta vô địch thiên hạ, thì cũng không phải là không thể!
“Là nhà họ Vương của ông ức hiếp người ta trước, nếu như hôm nay ông ta không chết để giải thích, tôi sẽ diệt cả nhà ông!”
Vào lúc này, Trần Thuận giống như một thanh kiếm vô song đã ra khỏi vỏ, khí thế ngất trời.
“Càng cứng rắn thì càng dễ bẻ, lão phu niệm tình cậu trẻ tuổi mà đã là thần cảnh tu vi, nên mới không so đo chuyện cậu làm tổn hại đến con cháu nhà họ Vương của tôi, nếu cậu đã không biết tốt xấu, vậy tôi sẽ thay trưởng bối nhà cậu, giáo huấn cậu cho tốt!”
Vương Vân Du lạnh giọng nói.
“Nhiều lời.”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay.
Muốn chiến thì chiến, làm gì nói nhiều lời thừa thải như vậy.
Thân hình Trần Thuận đột nhiên chuyển động, giống như hoá thành một luồng điện màu đen, xông về phía Vương Vân Du, anh phải xem thử, giai đoạn sau của thần cảnh rốt cuộc có gì tài giỏi.
Theo như sự so sánh và phân loại của Trần Thuận, Thông thần cảnh, chính là tương ứng với thần cảnh trên địa cầu.
Nhưng, thủ đoạn thần thông mà võ đạo thần cảnh có thể thi triển vĩnh viễn không bằng thông thần cảnh của giới tu tiên.
“Gan thật lớn!”
Vương Vân Du tức giận nói.
Ông ta không ngờ, Trần Thuận vậy mà lại dám chủ động ra tay với ông ta.
Ngay lập tức hai luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ đụng chạm vào nhau.
Sóng khí toát ra trực tiếp xé bàn ghế trong đại sảnh thành vô số mảnh.
Cho dù là mái nhà cũng bị hất lên một mảnh lớn.
Một đòn tách ra.
Mỗi bên một nửa.
Ánh mắt Vương Vân Du chợt ngưng tụ lại, không ngờ, tên tiểu tử này vậy mà lại chẳng chiếm thế hạ phong khi đối đầu với ông ta.
“Có chút bản lĩnh đó!”
Trần Thuận nghiêm giọng nói.
Lực Hỗn Độn từ trong cơ thể của anh bộc phát ra hoàn toàn, cơ thể lại chuyển động lần nữa, xuất hiện ở trước mặt Vương Vân Du.
Một đòn xuất ra.
Vô số luồng Hỗn Độn Chi Lực ầm ầm phát ra, trực tiếp mang theo một âm thanh bùng nổ, nổ tung về phía trái tim của Vương Vân Du.
Sắc mặt Vương Vân Du chợt thay đổi.
Đây là?
Cái mà Trần Thuận sử dụng, vậy mà lại là loại năng lượng này.
Sao có thể?
“Sao cậu lại biết sử dụng năng lượng Hỗn Độn?”
Vương Vân Du kinh hãi lên tiếng.
“Ông vậy mà lại biết năng lượng Hỗn Độn?” Trên mặt Trần Thuận chợt mừng rỡ, anh quan tâm đến thân thế của Vương Minh Vy như vậy, một nguyên nhân trong đó, chính là bởi vì trên sợi dây chuyền liên quan đến thân thế của Vương Minh Vy đó, có khí tức Hỗn Độn.
Lúc này, nghe thấy Vương Vân Du nói lời này, anh làm sao mà không vui cho được.
Nhưng mà, động tác trên tay của Trần Thuận vẫn không có chút ngừng lại nào.
Vương Vân Du biết sự đáng sợ của năng lượng Hỗn Độn, lòng kinh hãi, chân nguyên trong cơ thể chuyển động điên cuồng, men theo hai bàn tay của ông ta, không ngừng phun ra ngoài.
Chân nguyên dao động, mang theo một làn sóng như vũ bão, hướng tới sức mạnh Hỗn Độn mà Trần Thuận đánh ra.
Bùm!
Hai loại sức mạnh, gặp nhau trong không khí.
Những vòng sóng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại gợn sóng lên lần nữa.
Những cường giả nửa bước thần cảnh nhìn thấy chân nguyên hào hùng khí thế, làn sóng cuồn cuộn của lão tổ thì trong lòng đều chắc chắn, đều hưng phấn vô cùng, lão tổ ra tay, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Thuận trả giá.
Duy chỉ có đôi con ngươi của Vương Thiên Phong là co chặt lại, nhìn chằm chằm vào hai loại năng lượng xung kích vào nhau trong không trung đó.
Ông ta là thần cảnh cường giả, đương nhiên có thể phán đoán ra.
Tuy chân nguyên của lão tổ trông có vẻ cuồn cuộn hào hùng, gần như nuốt chửng lực Hỗn Độn mà Trần Thuận đánh ra.
Nhưng, trên thực tế, sau khi hai luồng sức mạnh xung kích vào nhau, lực Hỗn Độn của Trần Thuận lại càng thêm bá đạo.
Số lượng tuy không bằng lão tổ, nhưng đang không ngừng nuốt chửng chân nguyên của lão tổ.
Nếu như luận về chất lượng, sức mạnh của Trần Thuận, hiển nhiên thắng một bậc.
Sau khi Vương Vân Du cảm nhận được loại tình hình này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ông ta gần như là tiêu hao gấp 10 lần số lượng chân nguyên, để trung hoà sự nuốt chửng của lực Hỗn Độn của Trần Thuận.
Lực Hỗn Độn, quả nhiên là khủng bố.
Nghĩ đến một lời cảnh cáo được lưu truyền từ đời này qua đời khác, tương lai, nếu như gặp được người có thể sử dụng sức mạnh Hỗn Độn, thì cả nhà họ Vương đều phải cúi đầu phục tùng, toàn lực phò tá.
Như vậy, không những có thể bảo toàn cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Vương, càng có thể khiến cho nhà họ Vương lên một tầng cao mới.
Thậm chí, còn có những cơ hội không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, Vương Vân Du nhất thời có chút do dự.
Thật sự phải cúi đầu phục tùng tên tiểu tử này sao?
Không.
Tuyệt đối không!
Trên mặt Vương Vân Du, hiện lên một thần sắc điên cuồng.
Ông ta đã là giai đoạn cuối của thần cảnh rồi, một sự tồn tại như Thái Thượng Hoàng, tiêu diêu tự tại, muốn gì làm đó.
Có thể nói là, ở trên chúng sinh.
Sao ông ta có thể cúi đầu phục tùng, nghe mệnh lệnh điều khiển của một tên tiểu tử chứ.
Có ông ta và Vương Thiên Phong, tương lai nhà họ Vương còn sẽ tái xuất thần cảnh, bảo đảm nhà họ Vương vĩnh viễn xuất chúng.
Ngàn năm không ngã.
“Nộ Hoả Hùng Ưng!”
Vương Vân Du gào lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể ông ta lại trào ra, ở đằng sau ông ta hoá thành một con chim ưng đỏ tươi cực lớn.
Toàn thân là ngọn lửa.
Ngọn lửa này có thể đốt cháy