Đối với lời của Dương Vân Đình, Trần Thuận coi như không nghe thấy.
Người phụ nữ như này, Trần Thuận không có chút đồng cảm nào cả.
Dương Vân Đình thấy Trần Thuận căn bản không có quan tâm cô, cả người cô ta run rẩy, vội vàng nhìn sang Viên Hạo.
“Viên Hạo… khụ khụ… cầu xin… anh, giúp em… giúp em có được không…”
Dương Vân Đình nói chuyện cũng có hơi không thở được.
Viên Hạo nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng giống như bị kim châm.
Anh ta đột nhiên hiểu ra, tại sao ba sau khi biết mình và Dương Vân Đình qua lại, không hiểu làm sao nói với mình một câu: “Đàn ông, tóm lại phải trải qua vài người phụ nữ mới có thể trưởng thành hơn được.”
Lúc đó, anh ta còn tưởng, ba đồng ý chuyện của anh ta và Dương Vân Đình.
Nhưng bây giờ, anh đã hiểu ra, ba của anh căn bản không phải đồng ý.
Khoảnh khắc này, Viên Hạo đột nhiên giống như trưởng thành hơn.
Anh ta đè sự sợ hãi trong lòng xuống, nhìn sang Trần Thuận: “Anh Trần, xin dừng bước!”
Nghe thấy lời của Viên Hạo, Trần Thuận ngược lại đã dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt như có lửa: “Cậu muốn chết sao?”
Cả người Viên Hạo run rẩy, mặc dù bị thủ đoạn quỷ thần khó lường đó của Trần Thuận dọa sợ, nhưng vẫn cắn răng, cứng đầu nói: “Không dám, anh Trần đánh bại Miyamoto Takeshi, giương cao uy thế Viêm Hạ, khiến tôi vô cùng khâm phục, hôm nay, tôi chỉ muốn làm một giao dịch với anh Trần.”
Trần Thuận hơi nhướn mày, có chút hứng thú: “Giao dịch gì?”
Viên Hạo vội nói: “Tôi đã từng ở chợ đồ cổ có mua được một đan lô, nghe nói là phương sĩ cổ đại vì trường sinh bất lão dùng để luyện đan, anh Trần là người luyện võ, có lẽ có sẽ hứng thú với thứ này.”
Viên Hạo là người thừa kế tập đoàn Viên Thị, mặc dù nhà họ Viên không phải gia tộc võ đạo, nhưng đối với những thứ liên quan đến tới võ đạo này, Viên Hạo có sự hiểu biết hơn người bình thường một chút, anh ta cảm thấy, Trần Thuận có lẽ sẽ có hứng thú.
Quả nhiên, sau khi Trần Thuận nghe thấy, mắt liền sáng lên.
Hỏi: “Có điều kiện gì?”
Trên mặt Viên Hạo vụt qua một tia đau khổ, nhưng sau đó vẫn trấn định lại, cung kính nói: “Nếu như sau khi anh Trần nhìn thấy, còn có hứng thú, cầu xin anh Trần, có thể khiến cho Vân… Dương Vân Đình, khôi phục bình thường…”
Mặt mày Trần Thuận thoáng qua nét kinh ngạc, quá khứ không mấy tốt đẹp mà Dương Vân Đình đã trải qua, Trần Thuận đã truyền toàn bộ vào trong đầu của Viên Hạo, không ngờ, sau khi biết được tất cả sự thật, Viên Hạo vậy mà còn bằng lòng giúp Dương Vân Đình.
Có điều, cũng là vì thế, đánh giá của Trần Thuận về Viên Hạo, ngược lại cao hơn một chút, ấn tượng đối với anh ta cũng tốt hơn không ít.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, hành động này của Viên Hạo không phải muốn tiếp tục như thế nào với Dương Vân Đình nữa, mà niệm tình cũ, tạo ra một cái kết với Dương Vân Đình.
Dương Vân Đình sau khi nghe thấy lời này, trên mặt bỗng vui mừng: “Viên Hạo, cảm ơn anh…”
Viên Hạo nghe vậy, hai tay siết chặt lại, nhưng không có tiếp tục nhìn Dương Vân Đình.
Trần Thuận liếc nhìn Dương Vân Đình, sau đó gật đầu với Viên Hạo: “Được!”
Dương Vân Đình bỗng thở phào lần nữa.
Sau đó, Trần Thuận và Vương Minh Vy tiếp tục đi vào khách sạn.
Mà Viên Hạo, trở về nhà, đi lấy đan lô.
Dương Vân Đình lúc này, vẫn bộ dạng già nua, chỉ có thể trốn vào trong phòng của khách sạn, đợi Viên Hạo quay lại.
…
…
“Anh Trần, đây chính là đan lô tôi mua được, mời anh xem thử, có thể lọt vào mắt xanh của anh không?”
Không mất bao lâu, Viên Hạo bèn mang đan lô trở lại khách sạn.
Lần này, khi Viên Hạo xuất hiện bên cạnh Trần Thuận.
Trần Thuận bèn cảm giác, Hỗn Độn Châu trong cơ thể lần nữa có phản ứng.
Ẩn ẩn nóng lên.
Trần Thuận liền không có nhìn đến đan lô đó, trong lòng trở nên hưng phấn.
Lần trước khi Hỗn Độn Châu có phản ứng như thế, là có được nguyên liệu của thanh Kiếm Luyện Ngục đó của anh.
Sau khi Viên Hạo lấy đan lô ra, ánh mắt của Trần Thuận bỗng bị đan lô thu hút.
Trần Thuận nhận lấy đan lô.
Đan lô này, chẳng qua chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn trông khá tinh xảo.
Xung quanh lần lượt khắc hình của tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Võ, Chu Tước.
Trần Thuận mở nắp ra, trong đan lô, một mùi thuốc vô cùng nhạt truyền ra.
Người bình thường không thể ngửi được mùi này, nhưng đối với Trần Thuận mà nói, mùi thuốc này lại rất rõ ràng.
Ánh mắt của Trần Thuận càng có hơi nóng lên.
Đan lô này, rất rõ ràng đã nhiều năm chưa có được sử dụng.
Nhưng sau khi mở nắp, vậy mà còn có thể có một ít mùi thuốc truyền ra, điều này chỉ có thể nói rõ, đan lô này tuyệt đối không phải vật phàm, dược tính đã ăn vào trong đan lô.
Trần Thuận nhìn vào bên trong đan lô, trong ruột, vậy mà còn khắc Kỳ Lân, Thao Thiết, Tì Hưu…
Sống động như thật!
Trần Thuận thử truyền vào một ít Hỗn Độn Chi Lực vào, bỗng chốc, thần thú trong ngoài đan lô, đều giống như sống lại.
Trong đan lô, thậm chí truyền ra tiếng gầm thét.
Cả người Trần Thuận rung lên.
Bản thân của đan lô thì có đại đạo chi âm.
Điều này… điều này…
Lẽ nào là luyện đan lô thần cấp sao?
Suy nghĩ đến đó, hô hấp của Trần Thuận cũng trở nên nặng nề hơn.
Trong mắt lóe lên tinh quang.
Luyện đan lô thần cấp, là khái niệm gì?
Phải biết, Trần Thuận của kiếp trước, không những tu vi thông thiên, anh còn là thiên tài thuật luyện.
Đối với nghiên cứu về luyện đan, luyện khí, trận pháp, cũng đều vô cùng cao thâm.
Đặc biệt là trên con đường luyện đan.
Nhưng dù là kiếp trước, anh thân là chủ Ma Giới, tu vi thông thiên, chính là một trong những nhân vật đứng trên đỉnh tháp kim tự tháp của vũ trụ, Trần Thuận cũng chỉ có một luyện đan lô thánh cấp mà thôi.
Trong cả vũ trụ, luyện đan lô thần cấp, chẳng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, toàn bộ đều được truyền thừa trên vạn năm trong giới luyện đan, thậm chí trong tay thế lực siêu cấp hàng chục vạn năm.
Trần Thuận kiểm tra vài lần, cuối cùng, chắc chắn 100%
Đan lô này, tuyệt đối trên thánh phẩm, cho dù không đến đến phẩm chất thần cấp, cũng tuyệt đối kém không bao nhiêu cả.
Trần Thuận đè kích động trong lòng xuống, nhìn sang Viên Hạo, gật đầu nói: “Đan lô này, tôi rất vừa lòng.”
Nói rồi, Trần Thuận giơ tay phẩy một cái, bỗng chốc, một đoàn ánh sáng mờ, chui vào trong cơ thể của Viên Hạo và Dương Vân Đình.
Dung mạo của Dương Vân Đình bỗng chốc dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, bắt đầu khôi phục trở lại.
Làn da nhăn nheo đen sạm, bắt đầu từ từ khôi phục sự nhẵn mịn, trở nên trắng nõn.
Mái tóc bạc trắng, cũng dần dần biến thành màu đen.
Sau vài cái hô hấp, Dương Vân Đình đã khôi phục lại nguyên trạng.
Viên Hạo nhìn sự thay đổi của Dương Vân Đình, trong lòng ngũ vị đan xen.
Có điều, đối với thủ đoạn của Trần Thuận lại lần nữa kính nể đến cực điểm.
Chớp mắt cướp đi tuổi thọ, phất tay một cái lại có thể khôi phục thanh xuân,