“Ổ? Tên nào không có mắt, đã đắc tội với đại mỹ nhân của chúng ta rồi?”
Lưu Tam cười nói.
“Một tên đáng chết!”
Người phụ nữ chính là Dương Vân Đình, lúc này, trong mắt của cô ta tràn ngập hận ý.
“Ha ha ha, hay cho một người đáng chết.” Lưu Tam đứng dậy, đi về phía Dương Vân Đình.
Hơi thở của anh ta đều có hơi thô.
Sau khi đi đến bên cạnh Dương Vân Đình, Lưu Tam giơ tay, nâng cằm của Dương Vân Đình lên, hỏi: “Giết một người, chuyện nhỏ, nhưng không biết, em có thể trả mức thù lao như thế nào?”
Dương Vân Đình để mặt Lưu Tam năng cằm của mình, đôi mắt như tơ, khẽ nói: “Tôi, đủ không?”
Lưu Tam lắc đầu, cười lạnh nói: “Em đã đến cửa rồi, tôi cho dù không giúp em, em cũng không chạy được, em có tin không?”
Dương Vân Đình gật đầu: “Lấy bản lĩnh của tam gia, tôi đương nhiên tin, nhưng tôi tin, tam gia sẽ nguyện ý giúp tôi.”
“Ổ? Em tự tin như vậy sao?”
“Tam gia nếu như cưỡng ép tôi, tôi đương nhiên không phản kháng được, nhưng há không phải bớt đi rất nhiều hứng thú hay sao, tam gia nếu như giúp tôi, há không phải khoái lạc rất nhiều…”
Dương Vân Đình cắn môi nó.
Tay, cũng sờ lên bàn tay của Lưu Tam đang nắm cằm cô.
Ngón tay nhẹ nhàng, không ngừng vẽ vòng vòng trên cánh tay của Lưu Tam.
Lưu Tam bỗng mỉm cười: “Có ý tứ, được, tôi đồng ý với em.”
…
…
Sau khi trải qua chung đụng gần đây, quan hệ giữa Vương Minh Vy và Trần Thuận đã càng lúc càng ăn khớp rồi.
Tối hôm đó, Vương Minh Vy bèn kéo Trần Thuận đi ra ngoài, đi dạo thành phố về đêm của Dung Thành.
Trần Thuận cũng không có từ chối.
Sau khi đi dạo ngắm cảnh đêm thành phố một lúc, hai người bèn tìm một chỗ ăn cơm.
Có điều, Trần Thuận và Vương Minh Vy không có vào quán ăn cao cấp nào để ăn cả.
Mà chọn một quán ăn bên vỉa hè.
Ăn xiên nướng uống rượu!
Ai cũng không dám tin, thân phận của Trần Thuận và Vương Minh Vy như thế, vậy mà sẽ giống như hai người bình thường, ngồi ở vỉa hè, ăn xiên nướng uống rượu.
Cảm giác như này, Trần Thuận ít có.
Cùng nắm chỉ thoáng qua.
Tuy nhiên, khi Trần Thuận và Vương Minh Vương đang vui vẻ ăn.
Lại có một nhóm người, trong tay cầm vũ khí các loại, đi thẳng về phía bọn họ.
Dọa người xung quanh, vội vàng tránh xa.
Sắc mặt của Trần Thuận bỗng trở nên rét lạnh.
Bởi vì, thần niệm của anh đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc của phụ nữ.
“Cậu, chính là Trần Thuận?”
Lúc này, một người đàn ông trên trán có ba vết sẹo, nhìn Trần Thuận nói.
Trần Thuận còn chưa lên tiếng, anh ta bèn nghe thấy Vương Minh Vy ở đối diện Trần Thuận.
Đột nhiên, trong mắt lóe lên tia sáng.
Dương Vân Đình đã là đại mỹ nhân, hơn nữa, rất gợi cảm, rất biết lợi dụng ưu thế cơ thể của mình, rất có cảm giác.
Cô gái trước mắt này, luận về nhan sắc, luận khí chất, Dương Vân Đình hoàn toàn không so sánh được.
Ánh mắt của Lưu Tam lần nữa trở nên nóng rực.
“Anh nếu như không có một lý do hay, hôm nay hãy để mạng lại đấy!”
Trần Thuận không thèm nhìn Lưu Tam, lạnh giọng nói.
“Yo, thằng nhóc, ngông cuồng gớm! Lưu Tam nghe thấy, trên mặt bỗng lộ ra một tia mỉa mai: “Các anh em, cậu ta nói hôm nay muốn mạng của tôi để lại, ha ha ha, điều này quả thật là câu chuyện cười đang cười nhất mà tôi từng nghe…”
Bỗng chốc, hơn 20 người vây quanh Trần Thuận lại, cười điên cuồng.
“Mấy tên ngốc kiểu này, chúng tao không chém 10 tên, cũng có 8 tên, ha ha ha…”
Vương Minh Vy lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tam, tiếp tục ăn xiên thịt trong tay mình.
Mặt hàng như này, đừng nói cô ta đã là cao thủ luyện khí, tương đương với tông sư rồi, còn là gia chủ của nhà họ Vương – gia tộc ẩn danh, cho dù khi cô ta không có tu luyện, khi chỉ là gia chủ của nhà họ Vương ở Giang Châu, loại mặt hàng này, cô ta cũng hoàn toàn không để vào trong mắt.
Càng huống chi, có Trần Thuận ở đây, cũng không cần cô ta lo lắng.
“Thằng nhóc, cậu nếu như ngoan ngoãn để cô ấy đến bồi tôi, sau đó quỳ xuống gọi ông nội tha mạng, có lẽ, tôi còn có thể giữ cho cậu một mạng…” Sau khi cười xong, trên mặt Lưu Tam bỗng trở nên âm lãnh, chỉ vào Vương Minh Vy mà nói.
“Lôi thôi!”
Lời của Lưu Tam còn chưa nói xong, Trần Thuận đã phẩy tay một cái.
Đột nhiên, cả người Lưu Tam bay ra ngoài.
Hơn nữa, trực tiếp dẫn theo đàn em bên cạnh anh ta, cùng bay ra ngoài.
Sau khi rơi xuống, đã thất khiếu chảy máu.
Tức thở mà chết.
“Tam gia?”
“Lão đại?”
Các đàn em khác, sau khi thấy Lưu Tam bay ra ngoài, không có phản ứng kịp, sau đó đột nhiên có hơi hoảng.
Ai cũng không ngờ, Lưu Tam vừa rồi còn đang yên đang lành, Trần Thuận tùy tiện phẩy tay một cái, còn chưa có đụng vào người anh ta, anh ta đã bay ra ngoài.
Sau đó chết rồi?
Điều này sao có thể chứ?
Hoàn toàn vượt khỏi nhận thức!
Tuy nhiên, lúc này, giọng nói của Trần Thuận lại cất lên lần nữa: “Sau ba giây, ai nếu như còn ở trước mặt tôi, kết cục, giống như anh ta.” Giọng nói của Trần Thuận lạnh lẽo mang theo