Sau khi rời khỏi Thanh Sơn, Trần Thuận cũng không lập tức đi đến dược các.
Đầu tiên là đi đến nhà họ Viên, đi khôi phục lại thần hồn đã bị hao tổn của Viên Hạo, lại cho Viên Hạo rất nhiều đan dược.
Sau đó Trần Thuận lại trở về Giang Châu.
Trần Thuận cảm thấy đối mặt với gia tộc ẩn danh thì vẫn không thể chủ quan được.
Mặc dù là hắn không sợ chút nào, nhưng nếu như những gia tộc ấn danh thật sự muốn ra tay với những người ở Giang Châu, chỉ là một cường giả thần cảnh ma thiên thì vẫn còn kém xa.
Chính vì vậy, sau khi trở về Giang Châu, Trần Thuận phong ấn tu vi nửa bước thần cảnh của Từ Yên lại.
Sau đó lại bài ra một trận pháp cực kỳ lớn ở Thẩm gia thôn.
Đối với trận phòng ngự này, Trần Thuận đã hao tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì mấy vị cường giả thần cảnh cùng nhau đột kích, cũng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, hắn cũng có thể trở về kịp lúc.
Sau đó Trần Thuận gọi những người phía dưới của hắn đến Thẩm gia thôn.
Nói với bọn họ rằng trong khoảng thời gian Trần Thuận rời khỏi đây thì phải tăng cường chú ý.
Lúc này Tống Thiên Hy vẫn còn đang bế quan tu luyện như cũ.
Trần Thuận cũng không đi làm phiền cô.
Sau khi bày ra trận pháp, Trần Thuận liền dẫn theo Từ Yên rời khỏi Giang Châu.
Lần này Vương Minh Vy cũng không tiếp tục đi theo Trần Thuận mà là trở về về gia tộc ẩn danh nhà họ Vương, ứng phó với thay đổi lần này.
…
…
Dược các nằm ở trong khu tỉnh Sơn Nam.
Vị trí cực kỳ thần bí.
Người biết tới rất ít.
Nhưng mà bởi vì có Từ Yên ở đây, Trần Thuận lại tiến hành tìm kiếm linh hồn trong núi Lâm Bính, đối với vị trí của dược các thì cũng biết rất tường tận.
Lúc Trần Thuận đi đến tỉnh Sơn Nam.
Ở bên trong đã sớm rối tung đến lật trời.
Nhất là đám người thân cùng đám đệ tử của tam trưởng lão và tứ trưởng lão.
Mọi người đều đồng loạt chờ lệnh nhất định phải làm cho Trần Thuận chết không có chỗ chôn.
Nhưng sắp đến thời gian, các chủ của dược các và đại trưởng lão lại đều đồng lượt bế quan, thái thượng các chủ từ lâu đã không quan tâm tới thế sự, nhiều năm vẫn chưa từng xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Ở trong dược các cũng chỉ có nhị trưởng lão làm chủ mọi chuyện.
Áp chế tất cả tâm trạng của mọi người lại.
Cơn phẫn nộ của nhị trưởng lão không hề ít hơn so với bất cứ kẻ nào, nhưng mà ông ta biết rất rõ ràng Trần Thuận có thể chém giết được tam trưởng lão và tứ trưởng lão, thậm chí hoàn toàn không hề lo lắng đắc tội nhiều gia tộc ẩn danh và dược các như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.
Cho dù là cường giả thời kỳ cuối của thần cảnh, nhị trưởng lão cũng không có lòng tin có thể chèn ép Trần Thuận được.
Vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể chờ đợi đến lúc các chủ hoặc là đại trưởng lão xuất quan.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lúc nhị trưởng lão đang đau đầu, một âm thanh lại đột nhiên vang lên ở bên lỗ tai của ông ta.
Nhị trưởng lão giật mình hoảng sợ.
Là ai vậy?
Ai mà lại có thể xuất hiện ở bên cạnh của ông ta không có tiếng động, để cho ông ta không hề phát giác chút nào.
Nhưng mà thân thể đang căng cứng của ông ta liền lập tức buông lỏng.
“Các chủ!”
Nhị trưởng lão cung kính kêu lên.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện ở trước mặt của ông ta.
“Chúc mừng các chủ, tu vi tiến thêm một bước.”
Mặc dù nhị trưởng lão không cảm nhận được khí thế của các chủ, nhưng mà ông ta gần như không cần suy nghĩ liền phán đoán ra được.
Các chủ trông có vẻ càng trẻ hơn so với trước khi bế quan.
Rõ ràng đã tám mươi tuổi, nhưng mà nhìn lại không khác gì so với mới bốn mươi năm mươi tuổi.
Đồng thời trước kia lúc đối mặt với các chủ thì ông ta cảm giác được có một luồng áp lực vô hình, từ bên trong đến bên ngoài của các chủ vậy mà lại tản ra một cỗ khí thế cường giả.
Nhưng mà bây giờ loại áp lực này có các chủ đã biến mất.
Tất nhiên không phải là do tu vi của các chủ không còn nữa.
Vậy thì cũng chỉ có một khả năng, tu vi của các chủ đã tiến thêm một bước, đã đạt tới cảnh giới trở về như là tự nhiên.
“Lần này bế quan rốt cuộc ta cũng đã có chỗ đột phá, không chỉ như thế, ta cũng đã có suy nghĩ mới với đan dược cải tử hồi sinh, có thể thử một lần nữa!”
Hạ Hầu Vân nói, ở trong mắt lóe lên ánh sáng.
Sau đó lại hỏi: “Trong các đã xảy ra chuyện gì vậy? Lão tam và lão tứ đâu rồi?”
Lúc này, trên mặt của nhị trưởng lão mới xuất hiện vẻ đau khổ, nói: “Lão tam và lão tứ đã bị bại dưới tay của cường giả thần cảnh trẻ tuổi có tên là Trần Thuận, ở Thanh Sơn Dung Thành.”
Trận chiến ở Thanh Sơn, ngoại trừ bọn người của Trần Thuận thì còn có người khác chứng kiến.
Chuyện này đã sớm bị truyền ra ngoài.
Lúc này, nhị trưởng lão nghiến răng kể từ đầu đến cuối câu chuyện này ra.
Hạ Hầu Vân nghe xong, vẻ vui mừng ở trên mặt lập tức biến mất.
Thay vào đó là một cỗ sát khí nồng đậm.
“Dám giết hai vị trưởng lão của dược các ta, bắt đệ tử của ta, quả thật là tìm cái chết mà!”
Hạ Hầu Vân lạnh giọng nói.
Cho đến bây giờ, trên người của ông ta lại tràn ra một loại khí tức đỉnh phong của thần cảnh.
Trực tiếp khiến cho nhị trưởng lão nhịn không được mà lui về phía sau ba bước, lúc này chỉ có thể thở dốc.
Trong ánh mắt của nhị trưởng lão nhìn về phía các chủ là sự sợ hãi tột độ.
Lần này các chủ bế quan, không chỉ tu vi tăng trưởng, vậy mà còn tăng trưởng đến mức kinh khủng như thế.
Khi hoảng sợ qua đi, nhị trưởng lão lại vô cùng hưng phấn.
Các chủ càng mạnh hơn, vậy thực lực của dược các lại càng mạnh hơn, cũng càng vượt trội hơn.
Mặc kệ Trần Thuận là thiên tài thần cảnh gì, vậy thì cũng chỉ có một cái chết để tế lão tam và lão tứ.
Nhị trưởng lão cắn răng nghiến lợi suy nghĩ.
…
…
Tỉnh Sơn Nam, ở rìa của ngọn núi.
Trần Thuận dẫn theo Từ Yên bước vào trong núi.
“Tôi đã biết được từ trong biển kiến thức ở núi Lâm Bính, ở trong dược các của các người có nhân sâm già của núi Trường Bạch đã được một ngàn năm, nhưng không biết là bây giờ hắn có còn ở đó hay không, cô có biết không?”
Trần Thuận đã phong ấn thực lực của Từ Yên, không nhanh không chậm đi vào trong núi sâu, tiến về dược các.
“Không còn, dùng hết rồi!”
Từ Yên tức giận nói.
Trần Thuận lục soát linh hồn của núi Lâm Bính, Trần Thuận đều hiểu rõ ràng rất nhiều tin tức