“Mày con mẹ nó tính là cái gì? Cũng không nghe ngóng thử xem cha mày Vương Nguyên Bá là ai…”
Vương Nguyên Bá lúc này buông người phụ nữ trong tay ra, xoay người nhìn về phía Trần Thuận.
Chống lại là đôi mắt lạnh như băng của Trần Thuận.
“Đã nói rồi, kêu mày đừng có nhúc nhích”
Trần Thuận lạnh giọng nói, đồng thời tay vung lên.
Một đạo khí kình liền đánh vào trước ngực của Vương Nguyên Bá.
Vương Nguyên Bá lúc này lập tức bay ra ngoài, trên ngực mơ hồ có một mảnh máu thịt, không ngừng kêu la thảm thiết.
Trần Thuận nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh ta liền nhướng mày, lại lạnh giọng nói: “Nếu như mày dám kêu thêm một tiếng, tao cho mày sống không bằng chết!”
Lúc này, sau khi Vương Nguyên Bá nghe xong liền lập tức ngậm miệng lại.
Cho dù là toàn thân đau đến run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi, cũng không dám lầm bầm thêm câu nào.
Trần Thuận từ sau khi phát hiện bên trong Hỗ Độn Châu còn có một thế giới hoang vu có thể chứa đựng đồ vật liền đem nó làm thành một không gian trữ vật phẩm vô cùng lớn để sử dụng.
Ở bên trong có chuẩn bị một ít quần áo.
Do đó sau khi nhìn thấy trước mắt là một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, Trần Thuận chìa tay ra nắm ở trong hư không, một bộ quần áo liền xuất hiện ở trong tay của hắn.
“Đây là quần áo của đàn ông, cô mặc đỡ một lúc đi”
Trần Thuận cầm quần áo đưa cho người phụ nữ trước mắt.
Người phụ nữ nhìn Trần Thuận một cách đầy cảm kích, vội vàng cầm quần áo của Trần Thuận qua khoác lên người, không ngừng cảm ơn Trần Thuận: “Cảm ơn, cảm ơn…”
Giọng nói của cô, hoàn toàn không phải là ngôn ngữ chính gốc của Viêm Hạ.Trần Thuận nhìn cô, khuôn mặt rất đẹp, mang theo hương vị phong tình của nước khác.
Thậm chí, giữa mặt mũi còn có một tia hơi thở quen thuộc.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Trần Thuận lại không nhớ ra được rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu.
Nhưng mà sau khi hắn sống lại quay về trái đất, thì chỉ có một vài người bạn cũ ở Giang Châu cho nên Trần Thuận cũng không nghĩ nhiều nữa.
Sau đó lại nhìn về phía Vương Nguyên Bá.
“Bây giờ, cho mày 2 lựa chọn”
“Một, chết!”
“Hai, phế đi chính mình, từ nay về sau không thể làm đàn ông nữa!”
Trần Thuận nhìn hắn ta, cười lạnh nói.
Đối với người như vậy, Trần Thuận giết đi sẽ không chút nương tay.
Ngay lúc này, cơn đau truyền từ ngực của Vương Nguyên Bá rốt cuộc thì đã giảm bớt được một ít, làm cho hắn ta có thời gian mà rút cơn tức giận.
Âm thanh của Trần Thuận lại truyền đến lần nữa.Làm cho Vương Nguyên Bá biến sắc.
Chết, nhất định hắn ta sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu như khiến cho hắn ta không thể làm đàn ông nữa, vậy càng thêm đáng sợ so với chết.
Nhưng mà, tuy rằng cơ thể của Vương Nguyên Bá cường tráng, thân hình to lớn, nhưng đối mặt với Trần Thuận dáng người gầy yếu, hắn ta lại không dám có chút lòng phản kháng nào.
Vừa nãy Trần Thuận vừa vung tay lên, trên ngực hắn ta đã bị thương đến máu thịt trộn lẫn, bay ngược ra ngoài.
Loại thủ đoạn này quả thật khiến hắn ta kinh hãi vô cùng.
Vương Nguyên Bá liền cầu xin tha thứ nói: “Hồi nãy là tôi có mắt như mù, van cầu ngài đại nhân rộng lượng, coi tôi như là rắm mà thả đi, tôi đây liền lập tức cút…”
Nhưng mà, Trần Thuận lại là cười lạnh, nói lại lần nữa: “Môt, chết; hai, phế!”
“Mày chọn một cái, nếu không thì tao sẽ chọn giúp mày!”
Vương Nguyên Bá thấy bộ dạng không muốn tha cho hắn ta của Trần Thuận.
Trong lòng tuy là sợ hãi thủ đoạn của Trần Thuận, hoàn toàn không giống người bình thường, nhưng hắn ta vẫn cắn răng một cái.
Đều là người, vóc dáng của mày lại nhỏ, tao không tin, mày thật sự có yêu pháp gì.
Vương Nguyên Bá chỉ là một người đần độn ở chợ, là một người bình thường, hoàn toàn không biết võ.
Sau khi nghĩ như vậy, lúc này hắn ta mạnh mẽ đè xuống cơn đau đớn từ ngực truyền ra, tùy tiện nhặt một cục đá ở bên cạnh, niết ở trong tay.
Xoay người đứng lên, chính là muốn xông về phía Trần Thuận, chuẩn bị đánh cho Trần Thuận đầu nở hoa.
Trên mặt của hắn ta lộ ra biểu tình dữ tợn: “Mày đã không tha cho tao, vậy thì xem thử, rốt cuộc là ai lấy mạng của ai!”
“Hôm nay cha mày giết chết mày, không chỉ sẽ chơi người phụ nữ này, phụ nữ của mày, cha mày càng muốn tra tấn một phen!”
Nói xong, ánh mắt của của Vương Nguyên Bá cũng liếc về phía Từ Yên một cái.
Sau khi Từ Yên nghe thấy câu nói “Người phụ nữ của Trần Thuận” của Vương Nguyên Bá, ngay lập tức trên mặt hiện ra biểu tình giận dữ. Nhìn về ánh mắt của Vương Nguyên Bá, gần như là muốn giết người.
Nếu như không phải thực lực nửa bước Thần cảnh của cô ta bị Trần Thuận phong ấn, làm cho cô ta bây giờ không có sự khác biệt quá lớn với những người phụ nữ bình thường, Từ Yên sẽ không chút do dự mà đập nát miệng của Vương Nguyên Bá.
“Mày đã muốn chết, vậy thì đừng chọn nữa, làm cả hai đi”
Trần Thuận lạnh lùng nói.Cơ thể của hắn, căn bản là không có bất kì động tác nào.
Một đường sóng âm vô hình, từ trong miệng của hắn tỏa ra.
Giọng nói của Trần Thuận hạ xuống, Vương Nguyên Bá xông về phía cơ thể của Trần Thuận, lại lần nữa bay ra ngoài.
“Phốc!”
Vương Nguyên Bá phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, giống như đều đã vỡ nát, đau đến co giật, khuôn mặt vặn vẹo.
Làm sao có thể!
Vương Nguyên Bá trong ánh mắt của Trần Thuận lúc này đầy vẻ hoàng sợ.
Lúc này, nhưng là hoàn toàn nhìn rõ, Trần Thuận không có bất kì động tác nào, hắn ta đã bay ra ngoài, trong cơ thể, giống như là bị nghiền ép qua vậy.
Trần Thuận lại đạp thêm một cái, liền vượt qua khoảng cách mấy mét, trực tiếp xuất hiện ở trước người của Vương Nguyên Bá.
Vương Nguyên Bá giống như là gặp quỷ.
“Mày, rốt cuộc là người hay là quỷ…”
Vào lúc đó, giọng nói của Vương Nguyên Bá cũng bắt đầu run rẩy.
“Tao là ma!”
Trần Thuận nhìn hắn ta, trên miệng mở một nụ cười lạnh.
Âm thanh, giống như đến từ địa ngục Cửu U vậy.
“Ma?”
Vương Nguyên Bá ngây ra, nhưng tiếp sau đó, sắc mặt của Vương Nguyên Bá ngay lập tức trắng bệch.
Một luồng đau nhức, từ phía dưới truyền đến.
“Á ~”
Vào lúc này, Vương Nguyên Bá kếu đến tê tâm liệt phế, thảm thiết vô cùng.
Cả gương mặt to lớn, dữ tợn mà lại trắng bệnh đến không chút huyết sắc.
Trần Thuận lại cười lạnh một tiếng, lúc thu chân lại, bấm tay bắn ra.
Ngay tức khắc, trong miệng của Vương Nguyên Bá, không thể phát ra thêm một tiếng nào.
Ngay cả tất cả những đau khổ, cũng không thể thông qua la rống mà thoát ra, Vương Nguyên Bá, giống như càng thêm thống khổ.
Lăn lộn trên mặt đất.
“Mày đã không chọn, lại muốn chết, vậy thì tác thành cho mày vậy”.
Sau khi Trần Thuận để lại một câu, cũng không nhìn Vương Nguyên Bá nữa.
Vương Nguyên Bá dưới một cước của Trần Thuận đã bị phế đi, nát cả một khu vực.
Đương nhiên, cũng là không sống lâu được.
“Chuyện vừa rồi, thật sự cảm