Lý Thi bị Trần Thuận nhìn chằm chằm, cơ thể khẽ run.
Mà Tôn Quốc An, sau khi nghe được Trần Thuận đồng ý chữa cho mình thì lập tức kích động không thôi.
Lúc ông ta đang định cảm ơn Trần Thuận thì lại nghe hắn nhắc ra hai điều kiện, trong khoảnh khắc vẻ kích động trên mặt như đông cứng lại.
Tôn hắn làm chủ nhân?
Tôn một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm chủ nhân?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì chắc bị người ta cười lăn cười bò mất?
Có điều suy đi nghĩ lại thì tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Ông ta nghĩ, cứ đồng ý đã rồi tính sau, còn cụ thể nên làm thế nào, cũng không phải là chuyện của mình hắn ông ta.
Bởi vậy, Tôn Quốc An lên tiếng đáp ứng ngay.
Trần Thuận cất lời, vang vọng bên tai ông ta: “Đừng gấp như vậy, ông suy nghĩ cho kỹ trước rồi hãy đồng ý cũng không muộn. Đời tôi ghét nhất là những người phản bội, nếu ông đã đồng ý nhận tôi làm chủ nhân thì tôi sẽ cấy Ma Chủng vào trong cơ thể ông, nếu ông trung thành thì Ma Chủng sẽ cho ông sức mạnh, nếu ông phản bội tôi, thì Ma chủng sẽ khiến ông cả đời sống không được mà chết cũng không xong!”
Tôn Quốc An nghe xong mà sững sờ.
Giọng điệu của hắn rõ ràng rất hờ hững.
Nhưng Tôn Quốc An dường như nhận ra một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ từ sâu bên trong.
Tôi muốn ông sống thì ông sẽ sống.
Tôi muốn ông mạnh thì ông sẽ mạnh.
Tôi muốn ông chết thì ông sẽ chết.
Còn nếu như tôi muốn ông sống không được, chết cũng không xong thì ông sẽ sống không bằng chết.
Đây có thật chỉ là một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi tuổi không?
Tôn Quốc An hơi hoảng hốt.
Có điều ông ta cũng đã có quyết định: “Tôi đồng ý, chỉ cần cậu có thể trị dứt bệnh cho tôi, sau này tôi sẽ tôn cậu làm chủ nhân!”
Nếu Trần Thuận mạnh thật thì tôn hắn làm chủ nhân cũng có sao đâu?
“Ông không hỏi thử xem điều kiện thứ hai mà bác sĩ Lý cần trả giá là gì à?” Trần Thuận lại nói với ý sâu xa.
Tôn Quốc An còn chưa đáp lời, Lý Thi đã run rẩy hỏi: “Điều kiện gì?”
Trần Thuận cười ha hả: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn mượn ngũ tạng hỏa trong cơ thể cháu trai của bác sĩ Tôn dùng một thời gian thôi, sau đó, khoảng một năm anh sẽ yếu đến độ không làm đàn ông được.”
“Có điều, anh yên tâm đi, sau một năm tôi bảo đảm anh sẽ khôi phục như bình thường!”
Lý Thi nghe vậy, nhất thời sững sờ.
Anh ta đương nhiên hiểu rõ, ngũ tạng hỏa mà Trần Thuận nói là gì, đó chính là hỏa của tim, gan, lá lách, phổi và thận.
Chỉ có điều, đó không phải là lửa theo nghĩa thông thường.
Mà là căn nguyên tinh khí của khí quan trong cơ thể.
“Tiểu Thuận à, cháu yên tâm đi, cậu nhất định sẽ điều trị cho cháu cẩn thận.” Tôn Quốc An quan tâm.
Ông ta nói câu này, không nghi ngờ gì đã phán án tử cho anh ta rồi.
Tôn Quốc An cũng đã lên tiếng, Lý Thi còn từ chối được sao?
Lúc này Lý Thi hối hận đến xanh ruột.
Con mẹ nó, làm bác sĩ điều trị chính đàng hoàng không chịu, cứ nhất định phải tìm trò hay để xem, muốn giẫm đạp Trần Thuận để làm cái khỉ gì chứ?
Làm sao anh ta biết được, Tôn Quốc An được xưng là Thần y, bệnh của ai cũng chữa được, mà lại không chữa được bệnh của bản thân?
Lý Thi quả thực muốn tự tát hai cái.
Nhưng lúc này đã muộn.
Vừa nghĩ tới một năm tới bản thân sẽ trở thành một người đàn ông liệt dương, thậm chí ngay cả trạng thái tinh thần cũng sẽ hèn mọn giống như một người đàn ông liệt dương, Lý Thi mất hết tinh thần, cảm thấy sợ hãi.
Trần Thuận nhìn Lý Thi đứng chết trân tại chỗ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Để trị được bệnh của Tôn Quốc An, thật sự phải cần ngũ tạng hỏa trong cơ thể Lý Thi sao?
Đùa sao? Trần Thuận hắn là ai? Là Ma Đế, là chủ của Ma giới tiếng tăm lừng lẫy nhất ngân hà. Nếu chữa bệnh cho một người phàm mà phiền phức như vậy thì hắn không xứng với danh xưng Ma Đế, với oai phong của Ma vương rồi.
Chẳng qua là hắn đang thực hiện nguyên tắc từ trước tới giờ của hắn mà thôi.
Người không chọc ta, ta cũng không chọc người.
Ngươi dám chọc ta, khiến ta không thoải mái thì ta sẽ khiến cho ngươi khó chịu gấp trăm lần.
Hắn là Ma, không phải Phật!
“Mẹ vợ đại nhân, bây giờ có chịu để cho tôi cứu ba vợ chưa?”
Trần Thuận quay sang nói với Tần Phụng Kiều đứng một bên vẻ sợ hãi vì những chuyện xảy ra trước mắt đến độ không nói nên lời, giọng điệu mỉa mai.
“À…” Tần Phụng Kiều vẫn còn chưa phản ứng lại, sau đó bà ta bỗng trở nên nhiệt tình.
Trần Thuận lắc đầu, Tần Phụng Kiều này quá thực dụng, hắn không thích chút nào.
Lần này, Trần Thuận châm cứu cho Tống Kiến Nguyên, không có áp lực gì.
Hắn đã có khả năng kiểm soát năng lượng một cách huyền diệu đến cực điểm.
Chỉ đơn giản châm mấy kim, dùng lực Hỗn Độn trong cơ thể kích thích thần kinh của Tống Kiến Nguyên, rất nhanh ông ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôn Quốc An ở bên cạnh nhìn Trần Thuận châm cứu, ông ta kinh ngạc nói không nên lời.
Dùng phương pháp châm cứu, thức tỉnh tỉnh người thực vật, không phải Tôn Quốc An không làm được nhưng chắc chắn phải trải