Vương Minh Vy, là con gái lớn của nhà họ Vương. Cô có biệt thự riêng của mình, trừ những người thân nhất và quản gia ra, gần như không ai có thể vào nơi ở này của cô.
Buổi tối, trừ người giúp việc dưới lầu ra, trên lầu cũng chỉ có một mình cô mà thôi cho nên từ trước tới giờ Vương Minh Vy luôn thả lỏng bản thân.
Có lúc tắm rửa xong, cô sẽ cứ thế phô bày cơ thể kiêu ngạo mà quyến rũ của mình, cũng có lúc chỉ tùy tiện mặc áo choàng tắm, hoặc là váy ngủ, thong dong đi về phòng ngủ.
Khoảng thời gian tắm rửa mỗi tối là những lúc cô thư giãn nhất.
Vương Minh Vy thích gì làm nấy, hoàn toàn thả lỏng chính mình.
Nhưng hôm nay cô không ngờ rằng, căn phòng ngủ trước giờ sạch bóng người đàn ông mà lúc này lại xuất hiện một người đàn ông, hơn nữa người đó còn đang nằm trên giường của cô.
“Cô lộ sạch rồi!” Người đàn ông nhắc nhở, giọng nói trầm ấm.
Không thể nói là rất êm tai, nhưng cũng rất đặc biệt.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lại, cho dù trong lòng cực kỳ kinh sợ nhưng bề ngoài Vương Minh Vy vẫn tỏ ra không chút hoang mang.
Mặc dù là bị người đàn ông này nhìn thấy một phần da thịt, cô hơi tức giận nhưng cũng không hốt hoảng, la to.
Vương Minh Vy làm ra vẻ chẳng quan tâm, kéo kín cổ áo choàng tắm, che lại cảnh xuân .
“Anh là ai?”
Vương Minh Vy lạnh lùng hỏi.
“Tôi nghĩ với sự thông minh và tài trí của cô cả nhà họ Vương thì không cần tôi nói, cô cũng có thể đoán ra thân phận của tôi rồi chứ nhỉ?”
Người đàn ông nằm trên giường, hít một hơi, khen ngợi: “Tiện thể nói với cô một câu, giường của cô rất thơm, là mùi hương mà tôi thích.”
“Anh là Trần Thuận!”
Vương Minh Vy nhìn người đàn ông trên giường, lông mày cau lại.
Câu trả lời của cô là câu khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn.
Không sai, người đàn ông nằm trên giường Vương Minh Vy chính là Trần Thuận.
Mấy ngày nay người nhà họ Vương ba lần bốn lượt ra tay với hắn, tuy đối tượng ra tay là nhà họ Tống, nhưng rất rõ ràng là nhắm vào hắn.
Trần Thuận là ai?
Là Ma Đế nổi danh ác trong ngân hà.
Là chủ của Ma giới thống ngự Ma vực mênh mông.
Ngồi chờ chết? Bị động chịu đòn? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn?
Tất cả những thứ đó không tồn tại trong suy nghĩ của hắn.
Cũng không phải là phong cách của hắn!
“Cô Vương à, tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, nếu là cô, hoặc là những người khác trong nhà họ Vương dám chọc tới tôi nữa, tin tôi đi, các người sẽ không trả nổi cái giá này đâu!”
Trần Thuận ngồi dậy khỏi giường của Vương Minh Vy, chậm rãi nói.
Giọng điệu cực kỳ bình thản, nhưng lại cực kỳ ngông cuồng, bá đạo.
“Anh đang uy hiếp tôi?” Vương Minh Vy nhìn Trần Thuận chằm chằm không chớp mắt.
“Có thể nói như vậy!”
Trần Thuận nhìn Vương Minh Vy thật sâu, đồng thời bước từng bước về phía cô.
Trong lòng Vương Minh Vy căng thẳng, thầm hối hận vì hôm nay đã phái tất cả cao thủ bảo vệ cô ra ngoài.
“Nếu cô lại phái người của cô đến chọc tôi, lần sau, sẽ không chỉ một mình tôi nằm trên giường cô đâu, tôi rất có hứng thú với lực Nguyên Âm trong cơ thể của cô, cô đừng để cho tôi có lý do ra tay với cô!”
Trần Thuận đi tới trước mặt Vương Minh Vy nói tiếp.
Vừa nghe vậy, con ngươi Vương Minh Vy đã co rút lại, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Trần Thuận, sao hắn biết được cô có cơ thể Nguyên Âm?
Chuyện này, trừ bản thân cô, ba mẹ cô và một vài người ở nhà họ Vương ra, cả Giang Châu này chắc hẳn không có ai biết nữa mới đúng!
Cái này cũng chưa là gì, Vương Minh Vy còn chưa hết hoảng hốt thì Trần Thuận lại nói lời khiến cô khiếp sợ hơn: “Nếu thân thể Nguyên Âm của cô bị phá, lực Nguyên Âm không còn, cô cảm thấy nhà họ Trịnh ở thủ đô còn nhận cô con dâu sắp cưới là cô nữa không?”
Lần này, đôi mắt đẹp của Vương Minh Vy càng trợn to hơn.
Mọi người đều cho rằng cậu chủ nhà họ Trịnh ở thủ đô sẽ liên hôn với Vương Minh Vy nhà họ Vương ở Giang Châu là vì nhà họ Trịnh nhìn trúng vẻ đẹp của cô, dù sao thì cô cũng là một trong bốn người đẹp ở Giang Châu, bất kể là dáng người hay khuôn mặt, cách ăn nói hay khí chất, thậm chí xuất thân, cô đều là xuất sắc nhất.
Người phụ nữ như vậy không có người đàn ông nào là không động lòng.
Nhưng chỉ có một số nhân vật chủ chốt của hai nhà mới biết được, cậu chủ nhà họ Trịnh ở thủ đô liên hôn với Vương Minh Vy nhà họ Vương, là vì cơ thể Nguyên Âm của cô.
Nhà họ Vương muốn dựa vào con thuyền lớn nhà họ Trịnh này thuận thế phát triển, để có thể từ nhà giàu ở Giang Châu lột xác thành thế gia truyền thừa có nền tảng vững chắc.
Mà cậu chủ nhà họ Trịnh lại là thiên tài võ học, mới hơn hai mươi mấy tuổi đã sắp đột phá cảnh giới tông sư, ngày anh ta đột phá lên cảnh giới tông sư chính là ngày anh ta cưới Vương Minh Vy, đêm động phòng hoa chúc anh ta sẽ song tu với Vương Minh Vy, hút lấy lực Nguyên Âm để bổ trợ cho anh ta.
Nhưng những chuyện này, đều là tuyệt mật.
Sao Trần Thuận biết được?
“Rốt cuộc anh là ai?” Vương Minh Vy lạnh lùng hỏi, giọng lạnh như băng.
“Tôi là ai?” Trần Thuận nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh: “Tôi là Ma!”
“Vì thế đừng chọc đến tôi nữa!”
“Nếu không tôi sẽ trở thành ác mộng của các người!”
Trần Thuận vừa dứt lời thì bóng người đã lóe lên, biến mất trước mặt Vương Minh Vy.
Chỉ chớp mắt, Trần Thuận đã biến mất không tăm hơi, nhìn thấy cảnh tượng đó Vương Minh Vy sợ hãi.
Trần Thuận thật mạnh, thật thần bí.
Nếu đêm nay Trần Thuận có ý quấy rối cô thì cô có thể chạy trốn khỏi ma trảo của hắn không? Đó vẫn là ẩn số.
Đúng như Trần Thuận nói, một khi thân thể Nguyên Âm của cô bị phá, vậy thì thái độ của nhà họ Trịnh ở thủ đô kia đúng là đáng suy xét rồi.
Vương Minh Vy vẫn luôn cảm thấy, cô đang chơi cờ mà Trần Thuận giống như quân cờ cô đang khống chế trong tay, cô không ngừng thử, nếu Trần Thuận đủ mạnh, vậy thì cô sẽ dẫn dắt thêm nữa, sau đó thu hắn vào dưới trướng của cô, nhưng bây giờ nhìn lại, Trần Thuận không chỉ nằm ngoài sự khống chế của cô mà đang nắm được mạch sống của cô.
Trần Thuận này đã nằm ngoài mọi dự liệu của cô rồi, mức uy hiếp quá lớn!
“Thím đổi chăn trên giường, không, mọi thứ trên giường, đổi hết cho tôi đi!”
Vương Minh Vy cau mày, nói với người dưới lầu.
Tối nay cô mất ngủ.
Lần đầu tiên Vương Minh Vy mất ngủ.
***
Trần Thuận rời khỏi chỗ của Vương Minh Vy, hắn lại đi đến đại học Giang Châu tu luyện.
Thực lực Trần Thuận giờ mới đang ở cảnh giới Luyện khí, hắn không thỏa mãn.
Hơn nữa thực lực của hắn bây giờ vẫn còn rất yếu, hắn không muốn đi kiếm chuyện phiền phức, nhưng luôn có phiền phức tìm đến hắn.
Bây giờ Trần Thuận còn giới hạn trên mảnh đất Giang Châu này, người hắn gặp phải, chưa có ai là đối thủ của hắn.
Nhưng Trần Thuận có một loại dự cảm, một khi hắn gặp phải những nhân vật to lớn ở thủ đô kia, thực lực hắn hiện giờ có lẽ vẫn chưa đủ để đối phó với bọn họ.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là khôi phục thực lực.
Buổi sáng hôm sau, Trần Thuận tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện liền chuẩn bị về nhà tắm rửa, sau đó sẽ đến Tòa án nhân dân làm thủ tục ly hôn với Tống Thiên Hy.
Chỉ cần ly hôn rồi thì mối quan hệ vợ chồng giữa hắn và Tống