Luyện Ngục Kiếm xuất hiện, vậy việc này mang ý nghĩa Trần Thuận đã trở về.
Hắn… thật sự chưa chết.
“Luyện Ngục.”
Không chỉ là có Tống Thiên Hy, còn có không ít người cũng nhận ra thanh trường kiếm đen nhánh này.
Đều lên tiếng kinh ngạc.
Đặc biệt là hai vị thần cảnh, trong nháy mắt bị kinh hãi, lập tức chấn động.
Và hoảng sợ.
Những người nào ở bên phe nhà họ Vương, trên mặt đều là vẻ mặt vui mừng.
Mà sắc mặt của đám người Minh Lỗ Bá thì lại thay đổi dữ dội.
Nhanh chóng nhìn về một phía, chỉ nhìn thấy ở cuối trời đột nhiên lại xuất hiện một người thanh niên mặc quần áo hiện đại màu đen.
Đang đạp gió mà đến.
Phóng một bước ra, khoảng cách khoảng chừng mấy chục mét.
Nhanh như chớp.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy cảm giác lạnh thấu xương.
“Trần… Trần Thuận…”
Trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall nuốt một ngụm nước bọt, giờ phút này trên trán của ông ta đều đang toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt của Minh Lỗ Bá cũng nghiêm trọng đến cực điểm.
Không phải là Trần Thuận đã chết rồi ư?
Sao có thể còn sống được?
Ông ta đã tự mình đi đến khu tam giác nhìn thử, theo như phán đoán của ông ta, hơn một phân nửa là Trần Thuận đã bị cuốn vào trong khe hở hư không, từ xưa đến nay những người nào bất hạnh rơi vào trong khe hở đó thì không thể sống sót đi ra ngoài.
Bởi vì sự thần bí và cường đại của Trần Thuận, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ông ta đã đến đó nhiều ngày như vậy rồi, lại phát hiện Trần Thuận tuyệt đối sẽ không thể nào có khả năng sống sót.
Nhưng mà bây giờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Vừa nghĩ đến Trần Thuận đã từng ở trong Cung Tuyết Thần, đã liên tục chém chín đại thần cảnh đỉnh phong, Minh Lỗ Bá cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm nay có lẽ là có chút phiền toái rồi.
“Chết rồi.”
Sau khi Trần Thuận xuất hiện, cho dù là vẫn còn cách xa vài trăm mét, đám người cũng cảm nhận được một cổ sát khí ngập trời.
Đang ở cùng một hướng với Trần Thuận, những chuẩn tông sư và đám tông sư đến đây vây xem, giờ phút này toàn thân đều sợ hãi.
Muốn lập tức chạy trốn.
Nhưng mà không đợi bọn họ có bất cứ động tác nào.
Những người đứng ở phía trước của Trần Thuận đều đồng loạt nổ tung lên.
Chỉ là trong một cái chớp mắt, liền giết chết hết mấy trăm tông sư và chuẩn tông sư.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều tê hết cả da đầu.
Vị tôn sát thần này đã trở về rồi.
Hơn nữa lại là trở về lúc đang bao vây những người bạn tốt của hắn.
Đám người này nhìn như đã nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông.
Đám tông sư và chuẩn tông sư còn lại có còn ai dám dừng lại.
Lập tức giống như là con thỏ nhỏ bị giật mình, chạy thục mạng tứ phía.
Sợ phải chịu sự ảnh hưởng của Trần Thuận.
Trần Thuận cũng không tiếp tục quan tâm tới chuẩn tông sư và tông sư này nữa.
Tuy nhiên là ở giữa sân có rất nhiều cường giả thần cảnh nhìn thấy Trần Thuận đã trở về, nhất là những người đã từng tiếp xúc với Trần Thuận, đã nhìn thấy Trần Thuận bộc lộ ra uy lực to lớn ở trong Cung Tuyết Thần, lúc này tất cả đều ớn lạnh.
Có không ít người trực tiếp quay đầu lại liền chạy đi.
Hận không thể trên lên mọc ra hai cái cánh.
“Chết.”
Trong miệng của Trần Thuận lại phun ra một chữ nữa.
Luyện Ngục Kiếm đang vắt ngang Tống Thiên Hy, trước mắt của bọn người Vương Minh Vy đột nhiên lại động đậy.
Hóa thành một ánh sáng màu đen.
Đang phóng thẳng về phía những cường giả thần cảnh đang chạy trốn.
“A!”
“A!”
Trên không trung không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Luyện Ngục Kiếm giống như là một tia chớp màu đen, dường như là trong chớp mắt liền giết chết một người.
Tốc độ nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Từ lúc mà Trần Thuận bước vào nhà họ Vương, ba mươi chín vị cường giả thần cảnh chạy trốn toàn bộ đều đầu một nơi thân một nơi.
Đầu người lăn lóc ở xung quanh.
Giống như là một mảnh Luyện Ngục.
Những tông sư chạy trốn ra bên ngoài được vài trăm mét, nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức sợ hãi đến cực điểm.
“Đây chính là thần cảnh đó, trong thời gian mấy hơi thở liền có thể liên tục giết chết ba mươi người.”
“Không đúng, cộng thêm điện chủ đương nhiệm của Hắc Ám Điện Đường – Càn Vân, cộng với thánh chủ đương nhiệm của Thánh Sơn – Thánh Sách Lạp, đúng vậy, tổng cộng bốn mươi mốt người.”
“Giết chết thần cảnh giống như là giết gà giết chó.”
Ngày thường, ở trong mắt của những chuẩn tông sư này không thể nào nhìn thấy được cường giả thần cảnh cao cao tại thượng.
Cảnh giới thần cảnh mà bọn họ phải cùng nhau khổ luyện theo đuổi, muốn đột phá.
Ở trước mặt của Trần Thuận giống như là gà chó.
…
…
“Trần Thuận, em biết là anh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mà.”
Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận, giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
Trước đó mặc dù là cô vẫn luôn tin tưởng chắc chắn Trần Thuận sẽ không chết, nhưng mà Trần Thuận vẫn luôn không có tin tức, có nhiều khi cô không thể an ủi được bản thân của mình.
“Tôi không sao.”
Trần Thuận nhìn Tống Thiên Hy một chút, duỗi một bàn tay ra nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Sau đó lại nhìn về phía những người khác: “Mọi người không sao chứ?”
“Chúng tôi không sao, chỉ là lão Ngụy, còn có Ma Thiên…” Lúc này Gấu Xám trả lời.
Trần Thuận nhẹ nhàng gật đầu.
Đưa tay nắm một phát, trong nháy mắt rút khô năng lượng sinh mệnh lục thực ở mấy chục mét xung quanh, trong tay ngưng tụ một đoàn năng lượng sinh mệnh cực kỳ tinh khiết!
Sau đó liền phân chia đánh vào trong cơ thể của Ngụy Vô Tâm và Ma Thiên.
“Đa tạ chủ nhân.”
Lúc này Ngụy Vô Tâm và Ma Thiên quỳ một chân ở dưới mặt đất, kích động nói.
Mà đổi thành ở một bên khác, trước đó Lục Hàn Dũng còn ngăn cản Vương Vân Du, giờ phút này đương nhiên muốn thoát khỏi chiến trường, bức áo ra đi.