William Gonsales biến sắc.
Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là vẻ sợ hãi, trong lòng cũng có một cảm giác điên cuồng.
Ông ta rất mạnh.
Cũng rất tự tin.
Ông ta chính là đệ nhất cường giả Bắc Âu.
Trời sinh lôi linh thể, có thể kết nối với sức lực của lôi linh.
Là đứa con của trời đất.
Trần Thuận có thể liên tục giết chết chiến chín đại thần cảnh đỉnh phong, vậy ông ta cũng có thể giết chết Trần Thuận, trở thành đệ nhất đương thời.
William Gonsales có dã tâm điên cuồng như vậy, cũng không thể né tránh được, bước ra một bước, hai tay vung ra theo thứ tự.
“Thiểm điện quyền.”
Theo một tiếng hét chói tai của ông ta, lập tức có sấm sét vang dội.
Lôi điện kim sắc bỗng nhiên bùng nổ theo nắm đấm của ông ta, giương nanh múa vuốt hướng về phía trường đao màu xám.
Muốn chém nát một đầu kia của Trần Thuận trên không trung.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, thiểm điện và trường đao bằng hỗn độn chi lực chạm vào nhau.
Bỗng nhiên nổ tung.
Giống như là một sự trừng phạt đến từ thiên đường.
Tuy nhiên sau một tiếng nổ vang dội, tia sét liền biến mất.
Hỗn độn trường đao do Trần Thuận chém ra cũng chỉ hơi lờ mờ một chút, nhưng mà vẫn không giảm vẫn đang chém xuống đầu của William Gonsales như cũ.
William Gonsales hoảng sợ.
Hiển nhiên là không nghĩ đến một đao đó của Trần Thuận vậy mà lại kinh khủng đến mức như thế.
Nhưng mà cũng không hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của ông ta.
Nếu thật sự là như thế, có thể giết chết chín đại thần cảnh đỉnh phong thì đây cũng chỉ là chuyện hài.
“Trần Thuận, hôm nay cậu sẽ là bàn đạp đánh bóng tên tuổi Lôi Linh Vương của tôi.”
William Gonsales lại hét lên một lần nữa.
Trước khi trường đao chém xuống, ánh sáng ở trong tay của ông ta lại sáng lên một lần nữa.
Chỉ nhìn ở trong tay của William Gonsales lại xuất hiện ra một tia lôi điện kim sắc dày như là cánh tay của trẻ con, phát ra âm thanh xèo xèo, phát ra uy lực kinh người.
Sau đó lôi điện kim sắt này lại hóa thành một trường thương lôi điện ở trong tay của William Gonsales.
William Gonsales dùng sức ném thật mạnh.
Trường thương được hóa thành từ lôi điện kim sắc dày như cánh tay của trẻ con dài khoảng ba mét, đột nhiên xé rách không khí, lại đối mặt với trường đao màu xám một lần nữa.
Thường trương lôi điện của William Gonsales vừa mới vút ra, Minh Lỗ Bá các chủ của Thiên Cơ Các, trưởng lão của Lubron Hall cùng với thần cảnh đỉnh phong đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ đều cảm nhận được một cỗ uy hiếp mãnh liệt.
Nhưng mà sự uy hiếp một đao đó của Trần Thuận lại càng lớn hơn.
William Gonsales có thể địch nổi hay không?
Đám người mở to hai mắt mà nhìn, đồng thời cũng đã chuẩn bị xong biện pháp phòng ngự.
Để tránh bị tác động đến.
Để William Gonsales thử sức lực nông cạn của Trần Thuận trước, đám người bọn họ cũng cực kỳ vui lòng khi được chiêm ngưỡng.
Trong giây phút va chạm của thường trương lôi điện kim sắt và trường đao màu xám.
Trên không trung bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt đến cực điểm.
Cái này khiến cho thần cảnh đỉnh phong trong lúc nhất thời đều không dám nhìn thẳng.
Phần lớn tông sư đã chạy trốn tới nơi xa cũng không hề rời đi, mắt nhắm lại không kịp, trực tiếp bị đốt cho bị thương.
Phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đùng!
Sau đó là một tiếng nổ vang kinh động trời đất.
Đột ngột vang lên.
“Kết quả như thế nào vậy?”
Đợi cho tia sáng chói mắt đó tản đi, đám người này mới dám lại gần nhìn về phía giữa sân.
Cảnh tượng kinh hoàng lại xuất hiện một lần nữa.
Cho dù thường trương lôi điện kim sắt lúc này của William Gonsales đã kinh khủng tới cực điểm.
Nhưng mà vẫn không thể đánh vỡ được trường đao màu xám của Trần Thuận như cũ.
Mặc dù trường đao đã mờ đi khá nhiều, nhưng mà vẫn giống như trước đó, đột nhiên chém xuống.
“Đáng chết.”
William Gonsales tức giận mắng một tiếng, thể nội chân nguyên lại điên cuồng tuôn ra một lần nữa.
Cả người vọt lên.
Lại nghênh chiến một lần nữa.
Cuối cùng, lần này mới lấy một đao này của Trần Thuận xuống.
Trần Thuận chỉ xuất ra một đao.
William Gonsales lại liên tục xuất ra ba chiêu, lúc này mới đón được, đồng thời lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.
Lập tức phân cao thấp.
“Trần Thuận, người của nhà họ Vương cũng không có bị thương, nếu như cậu đã về rồi chúng ta có thể lui là được rồi, chuyện ngày hôm nay cứ coi như là thôi đi, như thế nào?”
Trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall nhìn thấy Trần Thuận mạnh mẽ như vậy, sinh lòng thối lui.
Không muốn làm kẻ thù với Trần Thuận nữa.
Trần Thuận lại hừ lạnh một tiếng: “Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, người của tôi há lại có thể ức hiếp dễ dàng như vậy?”
“Tôi đã nói rồi, ngày hôm nay những người nào đã có tội với nhà họ Vương, giết không tha.”
Lời nói vừa dứt, trên người của Trần Thuận lại phát ra sát khí một lần nữa.
Bước ra một bước từ bên cạnh của bọn người Tống Thiên Hy, trong không khí dường như sinh ra một cầu thang vô hình.
Trần Thuận bước từng bước đi vào trong không khí.
Mà theo mỗi một bước chân của Trần Thuận vừa mới rơi xuống liền có ba vị cường giả thần cảnh nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu.
Trước đó ở xung quanh nhà họ Vương, tông sư và chuẩn tông sư cao đến mấy nghìn người, cường giả thần cảnh cũng có hơn hai ba trăm người.
Nếu không thì trước đó cũng sẽ không có người cảm khái, tông sư đi trên đất, thần cảnh nhiều như chó.
Trần Thuận vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt liền chém giết hết bốn mươi mốt vị thần cảnh đỉnh phong.
Giờ phút này, Trần Thuận một bước giết ba.
Chỉ trong mấy hơi thở liền có mấy chục thần cảnh sơ kỳ và thần cảnh trung kỳ bỏ mạng tại chỗ.
“Đáng chết.”
“Sao anh ta lại có thể mạnh như vậy?”
“Ma quỷ.”
Giờ phút này sắc mặt của những thần cảnh đỉnh phong chi hạ đều thay đổi cực kỳ lớn, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể khó giữ được tính mạng.
“Trần Thuận, từ đầu đến cuối tôi cũng không uy hiếp bất cứ người bạn nào của cậu, cũng không ra tay, tôi cũng chỉ đến đây xem náo nhiệt mà thôi.”
Lập tức có không ít cường giả thần cảnh đỉnh phong chi hạ tranh thủ thời gian mà nói.
Trong lúc nhất thời cũng không dám chạy trốn.
Phải biết trước khi Trần Thuận xuất hiện thì có ba mươi chín vị cường giả thần cảnh muốn thoát đi, kết quả lại bị Trần Thuận xem như là mục tiêu, trong một cái chớp mắt chém giết hết