“Dám động vào người phụ nữ của tao, chúng mày phải chết!”
Giọng nói nổ rền bên tai Hà Thiệu và Vương Hạo, phảng phất như âm thanh đến từ địa ngục Cửu U tăm tối, làm hai người đó sợ hãi run lẩy bẩy.
Nhưng với Tống Thiên Hy và Tống Thùy Hạnh mà nói thì nó chẳng khác thì nó chẳng khác nào thanh âm của trời.
Hai người mở to mắt, họ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Trần Thuận, là hắn, quả nhiên là hắn đã tới?
“Trần Thuận, anh mau đi đi, bọn họ mai phục quanh đây rất đông, anh sẽ chết đó!” Tống Thiên Hy lập tức hét lên cho Trần Thuận nghe, nhưng giọng của cô đang bị khàn.
Cô không ngờ Trần Thuận thật sự đã tới cứu họ, khóe mắt cô cay cay.
“Ha ha, Trần Thuận, mày đến rồi à, tao còn đang lo, vợ mày cho tao ngủ với cô ta trước, mày mà đến muộn thì lỡ mất vở kịch hay, bây giờ, mày đến đúng lúc đấy.”
Hà Thiệu cười nói, sau đó bàn tay đang dừng trong không trung tiếp tục vồ về phía Tống Thiên Hy.
Hà Thiệu cứ nhìn chằm chằm Trần Thuận, vì muốn nhìn rõ sắc mặt của Trần Thuận khi tận mắt chứng kiến người phụ nữ của mình bị gã đàn ông khác khinh bạc, chắc là nghẹn khuất lắm, nghĩ tới đó Hà Thiệu cảm thấy sảng khoái, thậm chí còn hơn cả cảm giác làm nhục người phụ nữ của hắn.
Hà Thiệu vẫn ghim trong lòng vụ mười cái tát hôm nọ, lúc đó Hồ Lý Tài không dám ra tay nên anh ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng bây giờ, không còn Hồ Lý Tài nữa.
Mà là nhà họ Hà, thêm nhà họ Vương, hai gia tộc giàu có nhất nhì Giang Châu, một kẻ hèn mọn như Trần Thuận, không đáng nhắc đến.
Thế nhưng Trần Thuận lại không uất nghẹn như anh ta tưởng tượng.
“Xem ra, lần trước dạy dỗ mày thế vẫn chưa đủ.”
Trái lại, vẻ mặt Trần Thuận lại lộ rõ sự tàn nhẫn.
“Dám đụng đến người phụ nữ của tao thì hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”
Mặc dù hắn và Tống Thiên Hy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà giữa hắn và Tống Thiên Hy cũng không có tình yêu, nhưng ngày nào Tống Thiên Hy còn là vợ của hắn thì đồng nghĩa cô chính là người phụ nữ của hắn.
Chủ của Ma giới, không thể bị sỉ nhục!
Tương tự, vợ của Ma vương, không thể bị ức hiếp!
“Ha ha, Trần Thuận, khua môi múa mép thì ai làm mà chẳng được, tao cho mày biết, động vào người phụ nữ của mày thì sao, chúng tao không chỉ muốn động vào mà còn muốn làm chuyện đó ngay trước mặt mày đấy, tao muốn xem xem mày có thể làm gì!”
Vương Hạo gần như nổi điên khi thấy Trần Thuận xuất hiện.
Gã đổ hết chuyện bản thân biến thành một thằng bất lực lên đầu Trần Thuận, cho nên chỉ cần là những thứ mà Trần Thuận sở hữu, gã đều muốn hủy diệt, chỉ cần làm nhục được Trần Thuận là gã liền thấy vui vẻ.
Vừa dứt lời, Vương Hạo liền giơ tay về phía Tống Thiên Hy.
Gã muốn làm nhục Tống Thiên Hy.
Làm nhục Trần Thuận.
Vương Hạo và Hà Thiệu, cả hai tên đều sắp động được vào thân thể mềm mại của Tống Thiên Hy thì đúng lúc này, một tia sáng màu bạc chợt lóe lên rồi vụt tắt trước mắt bọn chúng.
Cánh tay chúng đang giơ về phía Tống Thiên Hy bỗng khựng lại rồi bất ngờ mất đi tri giác khiến cả cánh tay vô lực rũ xuống.
Đã xảy chuyện gì vậy?
Vương Hạo và Hà Thiệu, như gặp phải quỷ, sự hoảng sợ hiện lên trong mắt bọn chúng.
Tay chúng cũng không còn động đậy được nữa?
Lúc này, bọn chúng mới phát hiện, thì ra trong lòng bàn tay của mỗi người đều xuất hiện một cây ngân châm găm vào nhưng không chỉ vậy, ngay chỗ ngân châm, từng luồng hắc khí bắt đầu lan ra.
Chỗ hắc khí lan đến, máu thịt cũng bắt đầu khô quắt, cảm giác đau đớn tận xương tủy.
Hai gã đều là cậu ấm quen sung sướng, an nhàn, từ nhỏ đã sống một cuộc sống ấm no đầy đủ, nếu nói là cơm đưa tận miệng, quần áo tận tay thì cũng chẳng quá đáng chút nào nên làm gì có chuyện chịu được cơn đau kịch liệt như vậy chứ.
“A a a!”
Cả hai lập tức gào lên đau đớn.
“Giết hắn, giết hắn cho tao.”
“Không đúng, phế hắn đi, phế hắn ngay lập tức cho tao.”
Vương Hạo lập tức gào lên.
Gã vẫn còn ôm một chút hy vọng mong mạnh, đợi đến khi phế được Trần Thuận rồi, gã sẽ chà đạp Trần Thuận dưới chân như giẫm một con chó cho để Trần Thuận vì muốn sống mà dập đầu, vẫy đuôi, cầu xin sự thương hại của gã.
Khi đó, gã sẽ đưa ra điều kiện với Trần Thuận, bảo hắn chữa khỏi cho gã.
“Phế cả hai tay hai chân của hắn cho tao!”
Hà Thiệu cũng hét lên với cả bọn, cơ mặt gã vặn vẹo vì đau đớn.
Giết Trần Thuận thì quá dễ dãi cho hắn.
Cho nên gã nhất định phải khiến Trần Thuận chịu nhục nhã gấp ngàn gấp vạn lần thì mới thỏa được cơn hận trong lòng gã.
Vương Hạo và Hà Thiệu vừa dứt lời, lập tức từ mé bên trái của căn phòng, một đám người mặc đồ đen bất thình lình xông vào.
Tên nào tên nấy cũng đều mặc áo đen quần đen, trên tay còn cầm thêm một cái búa.
Những tên này chính là một trong những thế lực ngầm tại Giang Châu chịu sự khống chế của nhà họ Vương, bang Búa Rìu.
Còn mé bên phải, là hơn hai mươi tên mặc vest, mang