Phủ thống lĩnh, phòng nghị sự!
Trong phòng khách, một Tên béo trung niên đầy thân thịt béo, tức giận đến không thể nén được!
Khí thế của Thông Thần Cảnh hậu kỳ, nhiều người trong điện bị áp chế gần như đều phải thở hổn hển.
Nếu như không phải Tên béo có ý thức thu liễm lại, trong đại điện không ít người, sẽ bị khí thế của hắn áp chế nổ tung tại chỗ.
“Điều tra cho ta, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta, tiểu súc sinh đó, đến cùng là có lai lịch gì?”
Nghiêm Đạc mặt đầy thịt béo liên tục hiện lên vẻ tức giận.
Tiếp theo, bản thân đã mất đi một người tâm phúc, còn đã mất đi một đồng bọn nương nhờ chính mình, hai vị cường giả Thông Thần Cảnh, từ trước đến giờ hắn ta chưa từng có bị tổn thất lớn như vậy, nói là bị tổn thương gân cốt, một chút cũng không nói quá.
“Còn có, theo dõi chặt chẽ động tĩnh của phủ Thành chủ cho ta!”
Nói xong, Nghiêm Đạc lại căn dặn lần nữa.
Hắn ta thậm chí nghi ngờ cái chết của Trần Đại Khánh và Tả Hồng Phi, cũng có khả năng là do Long Hoa ra tay làm ở trong tối.
Đúng lúc mượn cơ hội này, diệt sạch tâm phúc của hắn ta, còn có thể bố trí đứng ở ngoài việc này, để cho Trần Thuận phải chịu oan ức!
Thế nhưng, Trần Thuận bên kia, lại hư hư thực thực chính xác là truyền nhân của Luyện Đan Sư tam phẩm, cũng rất có khả năng thực sự là chính Luyện Đan Sư đến trả thù.
Khiến cho hắn ta khó mà phán đoán!
“Tuân mệnh!”
Nhiều người phía dưới bày tỏ thái độ ngay!
……
…...
Cái chết của hai cường giả Thông Thần Cảnh ở thành Long Hoa, đã dấy lên sóng to gió lớn, nhưng điều kinh sợ thật sự vẫn là thế lực và tu sĩ ỏ nơi thành Long Hoa.
Nhưng mà rất nhanh thì cơn sóng lớn này cũng bị tiêu tan đi xuống.
Bởi vì, khoảng cách thời gian diễn ra cuộc hội họp long trọng của Diệu Dục Lâu vẻn vẻn chỉ còn có hai ngày.
Thế lực càng đến càng nhiều, bắt đầu xuất hiện ở thành Long Hoa.
Thành Long Hoa, dựa vào dãy núi Hoành Đoạn, nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh của khu vực phía đông, chỉ là một toà thành trì trung bình.
Trước đó, tất cả cường giả Thông Thần Cảnh của thành Long Hoa, cộng lại cũng đếm không tới hai bàn tay.
Nhưng mà chỉ có một hai ngày như vậy, thì đã xuất hiện vô số môn phái thế lực gia tộc.
Mỗi một nhà, ít nhất cũng là được dẫn dắt bởi cường giả Thông Thần Cảnh
Thậm chí, còn có số ít cường giả Thông Thần Cảnh xuất hiện.
Lúc trước nếu không phải Diệu Dục Lâu, siêu thành trì nằm ở trung tâm khu vực phía đông, đã từng mở đầu một lần hội họp long trọng, nếu như không ít các siêu thế lực ở khu vực phía đông, không hề lại đến thành Long Hoa, thì bây giờ thành Long Hoa sớm đã là nổi lên ào ào vũ bão.
Nhưng tuy là như thế, thành Long Hoa vẫn là trở thành nơi hội tụ của các thế lực và môn phái.
Mà giờ này khắc này, các vệ quận của thành Long Hoa, hầu như cũng đã trở thành vật trang trí.
Chỉ vẻn vẹn duy trì một số trật tự cơ bản.
May mà tất cả thế lực đến chỗ này, trên cơ bản đều không có gây sự, ngược lại không có xảy ra hỗn loạn gì lớn.
Mà Long Tiềm cũng là ở dưới sự chỉ huy của Long Hoa, bắt đầu thăm hỏi các thế lực lớn.
Không có biện pháp, tuy rằng Long Hoa là người đứng đầu của một thành trì, cường giả Thông Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng mà còn không có bao nhiêu thế lực, xem hắn ta để vào trong mắt.
Long Hoa cũng nhân cơ hội này, đi kết giao trước.
Mà Nghiêm Đạc cũng không chậm chút nào, khắp nơi tiếp kiến thế lực khác.
Đây nhưng là một cơ hội hiếm có.
Cùng so với những người khác, Trần Thuận lại có tâm tư khác, sau khi trên người anh đã có đủ linh thạch, thì anh lại không có xuất hiện ra ngoài.
Yên tâm ở trong nhà trọ tu luyện.
Có điều, một khi Trần Thuận buông ra tu luyện, thanh thế to lớn vô cùng.
Trong chốc lát thì có thể hấp thu hết sạch linh khí trong phạm vi trăm mét thông qua Hỗn Độn Châu, chuyển hoá thành Hỗn Độn Chi Lực.
Vì để không dẫn tới sự chú ý của người khác, ngược lại Trần Thuận chỉ có thể từng chút từng chút mà làm.
Đã khống chế ở cấp độ Luyện Khí đỉnh phong
…..
…..
Lại một ngày trôi qua.
Một ngày này, làm chấn động cả toàn thành.
Vô số tu sĩ, ào ào lên không!
Chỉ thấy ở nơi xa, một chiếc thuyền ngọc bảy sắc cực lớn, toả ra tia sáng rực rỡ êm dịu, cắt đứt chân trời, hướng về thành Long Hoa phương hướng mà đến.
Xung quanh, lại lượn lờ không khí mây mù tí ti, bao bọc trong đó khiến cho người khác nhìn không rõ.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trong đó, quang mang lưu chuyển, giống như một loại tiên cảnh nhân gian, khiến cho lòng người sinh ra khát khao say mê.
Sau khi cảm nhận được đến động tĩnh, Trần Thuận cũng đã đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền ngọc bảy sắc đó ở nơi xa, đồng tử hơi rút lại.
Pháp bảo!
Hơn nữa còn không phải là một pháp bảo bình thường!
Pháp bảo được phân chia thành chín phẩm cấp.
Đã lấy một hai ba bốn…mà dùng để gọi cấp bậc.
Cũng có lấy hạ trung thượng….như vậy mà phán đoán.
Mà chiếc thuyền ngọc bảy sắc này, vậy mà chính là một chiếc pháp bảo tứ phẩm.
Đây còn là lần đầu tiên sau khi Trần Thuận sống lại thấy được pháp bảo tứ phẩm.
Bên cạnh có người thấy được Trần Thuận, có hơi hoảng sợ.
Lấy một loại ánh mắt nhìn người nhà quê mà nhìn Trần Thuận, không kìm được mà nói ra: “Bị kinh sợ đến rồi phải không?”
Trần Thuận nghe thấy lời này, không nói nên lời, tuỳ ý gật đầu, không lại để ý tới hắn ta.
Mà người kia, giống như đã tìm thấy được một loại cảm giác ưu việt.
Thậm chí là tiếp tục nói: “Không sao, chưa từng thấy qua cảnh đời cũng rất bình thường, sau này ra ngoài nhiều để rèn luyện, mở mang kiến thức nhiều hơn, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy