Ngược lại Trần Thuận có hơi bất ngờ.
Sự thay đổi của Long Tiềm, hắn đã cảm nhận được.
Người này năng lực lĩnh ngộ ngược lại rất mạnh.
Tuy rằng Trần Thuận không biết rõ công pháp mà Long Tiềm tu luyện cụ thể là gì, nhưng lúc này, cũng có mấy phần suy đoán.
Con đường này, nếu như đi đến chỗ sâu, thành tựu sau này sẽ không thấp!
Chỉ xem Long Tiềm có thể đi đến bước đó hay không.
Tương lai, chưa hẳn không thể giúp hắn ta một chút.
Trần Thuận thầm suy nghĩ.
Mà Long Tiềm ở một bên cũng sẽ không suy nghĩ, bởi vì hắn tu luyện là công pháp thế gian hồng trần, nhìn không thấu Trần Thuận, mà hắn ta chủ động thật lòng đến kết giao với Trần Thuận, khiến cho tương lai của hắn cũng là có cơ hội bước vào trong vũ trũ mênh mông, tiếng tăm rung động bầu trời sao.
…..
……
Thuyền Diệu Dục, ngày hôm qua sau khi đã đến, thì đã cập bến ở giữa cái hồ cực lớn nằm ở bên ngoài thành.
Sau khi Trần Thuận và Long Tiềm đến nơi thì xung quanh sớm đã rải rác vô số bóng người.
Nhưng không có ngoại lệ, không có một người nào trên ba mươi tuổi.
Rất nhiều thiên kiêu hào kiệt không hề xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này trong hồ không chỉ có một chiếc thuyền ngọc bảy sắc của thuyền Diệu Dục.
Ở bốn phía xung quanh của thuyền Diệu Dục, còn có hơn mười chiếc thuyền ngọc đã cập bến!
Trên mỗi chiếc thuyền, đều có một nữ tử dịu dàng mang khăn trùm đầu, đang nhẹ nhàng nhảy múa trong âm thanh của tiếng sáo trúc.
Hoặc kỳ ảo xuất trần, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lãnh hờ hững….
Đủ loại khác biệt!
Nhưng không có một ngoại lệ, mỗi một người đều là xinh đẹp vô cùng!
Không chỉ như vậy, mỗi một người nữ tử tu luyện cũng đều là Luyện Khí đỉnh phong.
“Tuyệt, thật sự tuyệt vời!” Long Tiềm, một bộ quần áo trắng, lúc này quạt xếp trong tay cũng đang mở ra, nhẹ nhàng múa, nhìn theo mỹ nhân trong hồ, ánh mắt sáng trong, nhưng lại không ngừng ca ngợi.
“Trần huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
Nói xong, Long Tiềm lại nhìn về phía Trần Thuận.
Trần Thuận nhìn, nhợt nhạt nói: “Cũng được!”
Những nữ nhân này, mặc dù từng người đều là sắc đẹp tuyệt trần, quần áo theo gió mà nhảy múa tung bay, khiến cho rất nhiều thiên kiêu hào kiệt đều tắm trong gió xuân, lưu luyến quên về.
Nhưng với Trần Thuận mà nói, thật sự chỉ như thế mà thôi!
Trong kiếp trước, thân là người đứng đầu của Ma Giới, tung hoành ngang dọc trong vũ trụ, cái gì mà hắn chưa từng gặp qua.
Chính là ở Ma Giới của hắn, trong Ma Cung, thỉnh thoảng đoàn nữ đánh đàn nhảy múa vì muốn cho hắn giải sầu, nữ tử trong đó, từng người đều là giai lệ mỹ nhân nổi tiếng trong vũ trụ, kém nhất cũng là Nguyên Thần Cảnh.
Long Tiềm xem dáng vẻ của Trần Thuận không phải rất hứng thú, vả lại vẻ dửng dưng đó căn bản không phải giả vờ làm ra, tức khắc trong lòng đối với lai lịch của Trần Thuận, ngược lại càng thêm tò mò hơn.
Chẵng lẽ, Trần Thuận đã từng gặp qua tình cảnh so với cái này càng lớn hơn nữa.
Theo sau đó, Long Tiềm lại không đi suy nghĩ những thứ này, nói đùa một vài câu: “Xem ra Trần huynh chỉ là hơi hứng thú với Nam Cung Tiên Nhi!”
Vừa nói mà còn nháy mắt ra hiệu vài cái.
Trần Thuận không bằng lòng mà liếc hắn ta một cái: “Là hơi tò mò, có điều, tôi càng tò mò là Diệu Dục Lâu sẽ lấy ra thiên tài địa bảo gì!”
“Rất nhanh thì sẽ biết được rồi!”
Long Tiềm nghiêm mặt nói.
Mặc kệ là Nam Cung Tiên Nhi, hay là bảo vật mà Diệu Dục Lâu lấy ra, hắn ta cũng đều rất tò mò, rất có hứng thú.
Chỉ có điều trước đó, Long Tiềm ngược lại là không hề ôm bao lớn hi vọng, thiên kiêu hào kiệt quá nhiều, công pháp thế gian hồng trần của hắn ta còn chưa có thành công, bây giờ hắn ta so với những thiên kiêu hào kiệt chân chính kia, thật sự không được tính là quá mạnh.
Thế gian hồng trần, tu luyện càng sâu thì mới sẽ càng mạnh!
So với những thiên kiêu hào kiệt trong cùng thời kỳ, giai đoạn đầu phải chịu thiệt thòi không ít!
Suy cho cùng, sự cảm động thấu hiểu đối với thế gian, đối với hồng trần của người trẻ tuổi là cần thời gian đi lắng đọng!
Có điều, ngược lại lúc này, Long Tiềm lại quan sát Trần Thuận đánh giá mội chút.
Lúc đầu, hắn ta cảm thấy bản thân cũng không hi vọng, Trần Thuận đoán chừng cũng không hi vọng, nhưng bây giờ, Long Tiềm lại là mờ mờ ảo ảo cảm giác được lần này có lẽ người bạn mới quen này của hắn ta, nói không chừng sẽ có hơi ra ngoài dự đoán.
Sau khi cuộc nói chuyện của hai người Long Tiềm và Trần Thuận chấm dứt.
Bỗng nhiên, xung quanh thuyền Diệu Dục, lấy sương mù bao phủ thuyền Diệu Dục ở bên trong, khiến cho người ta từ đầu đến cuối nhìn không thấy rõ, bắt đầu tiêu tán dần dần!
“Hôm nay, Tiên Nhi đích thân đánh đàn, hoan nghênh các vị sư huynh….”
Lúc này, trên thuyền Diệu Dục truyền ra một đạo âm thanh như có như không, tựa như kỳ ảo và thánh thiện, khiến cho người ta không dám khinh nhờn nữa phần, nhưng tỉ mỉ thưởng thức xuống dưới, lại tràn ngập ý xinh đẹp say mê, quyến rũ lòng người.
Cùng với giọng nói rơi xuống, một bóng người như ẩn như hiện, xuất hiện ở trên thuyền Diệu Dục, ngồi ở trong gác xếp đầy ráng sương mù mờ mịt.
Theo sau lại là một hồi tiếng đàn du dương êm tai truyền ra.
Hầu như khiến cho người ta say đắm!
“Trong tiếng đàn vậy mà mang theo mê hoặc!”
Trần Thuận nói thầm.
Hắn lại nhìn xem xung quanh, không ít người trong đó cũng đều say sưa, như mê như say.
Nam Cung Tiên Nhi, ngược lại là thật sự có bản lĩnh!
Đương nhiên cũng không phải ai đều say sưa đắm chìm trong đó.
Ngoại trừ Trần Thuận ra, còn có khoảng mười người cũng là ánh mắt luôn duy trì trấn tĩnh, hình như chỉ là đơn thuần đang thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời.
Ngoài ra, cũng có không ít người, ở trong nháy mắt say mê, sau đó rất nhanh cũng đã khôi phục lại!
Khi tiếng đàn vang lên một khắc đó.
Trên thuyền Diệu Dục, trong Diệu Dục Lâu, Nam Cung Tiên Nhi, đôi tay đánh đàn, một đôi mắt đẹp tựa như thu thuỷ, chính là đã xuyên qua gác lửng, nhìn quanh bốn phía.
Đảo mắt nhìn qua những người kia, những thiên kiêu hào kiệt không có chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của cô ta.
Khi cô nhìn thấy Trần Thuận, một khuôn mặt cô hoàn toàn không quen, ánh mắt của cô ta đã dừng lại nhiều thêm nữa khắc.
Nhưng mà vào lúc này đây, Nam Cung Tiên Nhi lại đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của đối phương giống như đã xuyên thấu qua mây mù, nhìn thấy được người thật của cô.
Lập tức Nam Cung Tiên Nhi lại khẽ cười rồi lắc đầu.
Tiếp tục đánh đàn!
Vừa mới nếu như có người nhìn thấy nụ cười kia của cô ta, thì sẽ trong nháy mắt hiểu rõ cái gì gọi là làm giai nhân nhất tiếu bách mị sinh!
Chính là tinh quang trong ánh mắt của Trần Thuận chợt loé lên.
Thu về thần niệm!
Rất nhanh trong tiếng đàn của Nam Cung Tiên Nhi, hơn mười người mỹ nhân nhảy múa chèo thuyền du ngoạn trên hồ, đồng thời tư thế chuyển động ở thân thuyền một chút, đạp lên không trung mà đi, nhẹ bay bay theo hướng của thuyền Diệu Dục.
Mà hơn mười chiếc thuyền ngọc kia, đã tự động chèo từ bốn phương tám hướng, hướng về phía bờ hồ mà đi.
“Trần huynh, đi!”
Nhìn thấy một màn này, Long Tiềm đột nhiên nói: “Người nắm giữ ngọc bài đều có thể lên thuyền, nhưng lúc này, người có thể lên thuyền trước, nhất định phải là người có thực lực mạnh mẽ, cũng sẽ càng nhận được sự coi trọng của Diệu Dục Lâu.
Mà ngay khi tiếng nói chuyện của Long Tiềm phát ra, đã có vô số đạo thân ảnh, đột nhiên chuyển động, từ bờ hồ đạp lên, lao thẳng hướng thuyền ngọc mà đi.
Chỗ này có mười sáu thuyền ngọc cùng sở hữu!
Lại có vài chục đạo thân ảnh đồng thời mà chuyển động!
Trong đó lại có mười người thiên kiêu trẻ tuổi Thông Thần Cảnh, từng người đã lựa chọn một thuyền, mục tiêu bị bọn họ chọn trúng, thì không có người nào dám đi cùng bọn họ tranh giành!
Mấy chục người còn lại, thì lần lượt hướng sáu chiếc thuyền ngọc còn lại mà đi.
Mặc dù không đối địch Thông Thần Cảnh, nhưng Long Tiềm tự tin, hẳn ta chẳng hề sợ bất luận người nào cùng cấp.
Nhưng mà, lúc này Trần Thuận lại lắc đầu, không hề nguyện ý đi tranh giành.
Long Tiềm hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn là dừng lại thân ảnh.
Cùng với Trần Thuận cùng nhau lưu lại ở bên bờ!
Mà hàng chục