Hàng lông mi của Nam Cung Tiên Nhi chớp chớp, ánh mắt động lòng người, trong mắt phản chiếu hình bóng Trần Thuận.
Nhưng một lúc sau, Nam Cung Tiên Nhi thu hồi ánh mắt.
Khi Trần Thuận bước vào Diệu Dục lầu , Nam Cung Tiên Nhi không tỏ vẻ gì đặc biệt, nhìn Trần Thuận, trên gương mặt xinh đẹp mĩ miều nở một nụ cười say lòng người, dịu giọng nói: “Mời sư huynh vào ngồi!"
Trần Thuận gật đầu, ngồi bên cạnh Long Tiềm.
"Nhu Nhi, dâng trà!"
Sau khi Trần Thuận ngồi xuống, Nam Cung Tiên Nhi lại dịu dàng nói.
Sau đó, một thiếu nữ tiên khí phiêu phiêu, lồi lõm thích hợp, đường cong nóng bỏng bưng một ly trà, đi tới trước mặt Trần Thuận, cung kính đặt lên trên bàn trà trước mặt Trần Thuận: “Sư huynh, mời dùng trà!"
"Cảm ơn!"
Trần Thuận cười nói.
Khi nhìn thấy nước trà, Trần Thuận lại hơi ngạc nhiên.
Nước trà này, cũng không phải là nước trà bình thường.
Mà là sử dụng linh trà, phối hợp với linh tuyền, chỉ cần uống trà, tu sĩ có thể tăng tu vi mà không có tác dụng phụ nào!
Phải nói là rất quý giá!
Diệu Dục lầu, đúng là chịu chi!
Có điều, đời trước, Trần Thuận thân là người đứng đầu Ma giới, dù là trà Ngộ đạo cũng thường xuyên uống, huống chi là linh trà.
Trần Thuận không khách sáo, cầm linh trà lên ngửi, sau đó uống một ngụm.
Ba người Mạc Ly Đạo, Vạn Tinh Vũ thấy Trần Thuận đi vào, không nói gì khác mà chỉ uống linh trà, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Tuy linh trà quý giá, nhưng nhóm người Mạc Ly Đạo, với địa vị của bọn họ thì cũng từng uống rồi, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Trần Thuận cứ như chưa từng nhìn thấy, ham món lợi nhỏ, mấy người đều lắc đầu, ánh mắt nhìn Trần Thuận rõ ràng nhiều thêm vẻ coi thường.
Sau khi Trần Thuận uống một ngụm linh trà, dừng lại, sau đó nhìn Nam Cung Tiên Nhi: “Tuy trà ngon, nhưng vẫn thiếu mấy phần lửa!"
Lửa này, tất nhiên không phải là ngọn lửa thông thường, mà là lửa chân nguyên của người nấu trà.
Sự khống chế đối với chân nguyên!
Trần Thuận vừa nói ra câu này, trong mắt nhóm người Mạc Ly Đạo đều thoáng hiện sự nghiền ngẫm.
Tên này không có vấn đề đầu óc đấy chứ?
Tới Diệu Dục lầu , uống linh trà cực kì quý giá của người ta, nhưng còn nói linh trà của người ta thiếu mấy phần lửa, đây chẳng phải là đang khiến Diệu Dục lầu mất mặt sao!
Hơn trước, trước đó Mạc Ly Đạo cũng đã thưởng thức linh trà do Diệu Dục lầu dâng lên, hắn ta cảm thấy vừa miệng.
Hoàn toàn không thấy có vấn đề nào!
Lúc này, Mạc Ly Đạo hừ lạnh: “Các hạ đây hiểu trà thật sao?"
Trần Thuận nhìn Nam Cung Tiên Nhi, rồi lại nhìn Mạc Ly Đạo, trên môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nhưng trong nụ cười đó lại có thêm sự giễu cợt!
Ánh mắt mà Nam Cung Tiên Nhi nhìn Trần Thuận, lại thoáng hiện một điều khác thường: “Tài nghệ pha trà của Nhu Nhi lúc cao lúc thấp, khiến cho chư vị sư huynh có cảm giác, đúng là sơ sót của Tiên Nhi!"
"Tiên Nhi pha lại trà cho chư vị sư sinh, mong chư vị sư huynh đừng trách!"
Nói rồi, trước mặt Nam Cung Tiên Nhi bỗng xuất hiện một bộ trà cụ.
Ngón tay ngọc ngà của cô ta nhẹ nhàng búng một cái, ngay lập tức một ngọn lửa chân nguyên nhảy nhót trên đầu ngón tay.
Không lâu sau, khắp phòng tràn ngập hương trà!
Trần Thuận lẳng lặng nhìn Nam Cung Tiên Nhi, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Khả năng khống chế chân nguyên của Nam Cung Tiên Nhi, phải nói là cực kì tinh tế.
Dù là Trần Thuận của lúc này, cũng không thấy mình có thể hơn cô ta là bao.
Mà nhóm người Mạc Ly Đạo, Long Tiềm nhìn động tác như ảo mộng của Nam Cung Tiên Nhi, đều bị chấn động.
Không ngờ được khả năng khống chế chân nguyên của Nam Cung Tiên Nhi, lại đến mức đó.
Hơn nữa mỗi một động tác của Nam Cung Tiên Nhi đều như tự nhiên mà có, xinh đẹp vô cùng.
Một lúc sau.
"Chư vị sư huynh, mời uống trà!"
Ngón tay ngọc ngà trắng như tuyết của Nam Cung Tiên Nhi búng lên trên ly trà, vang lên một âm thanh dễ nghe, sau đó ly trà được đưa tới trước mặt nhóm người Trần Thuận. Nước trong ly trà không hề dao động, cũng chẳng gợn sóng chút nào.
Đủ để tỏ rõ, khả năng khống chế sức mạnh của Nam Cung Tiên Nhi đã đạt đến trình độ tinh vi nào.
Trần Thuận lại uống trà.
Lần này, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Còn Mạc Ly Đạo ở bên kia, lại đổi sắc mặt.
Lúc trước hắn ta vẫn không cảm thấy.
Nhưng bây giờ thưởng thức trà do Nam Cung Tiên Nhi pha, đã có sự so sánh, hắn ta thật sự cảm giác được, ly trà lúc trước hình như vẫn hơi thiếu.
Chuyện này khiến cho Mạc Ly Đạo còn định khen ngợi một phen, lại lập tức cứng họng.
Nếu nói điều này ra, há chẳng phải tự vả vào mặt mình sao.
Nhất thời, sắc mặt Mạc Ly Đạo càng khó coi hơn.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mạnh Lập Hiên và Vạn Tinh Vũ nhìn thấy thì khẽ lắc đầu, tiếp tục thưởng trà, còn Long Tiềm thì vui vẻ trong lòng.
Long Hoa thành chỉ là một thành trì trung đẳng, mà ba hắn ta cũng chỉ là Thông Thần Cảnh Đỉnh phong, tuy hắn ta cũng được coi là có gia thế nhất định,