Trần Thuận thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
“Hoa Vinh trưởng lão, đã lâu không gặp.”
Nghe vậy, trên mặt của Hoa Vinh lộ ra một biểu cảm xấu hổ.
Ý tứ trong lời nói của Trần Thuận, sao ông ta có thể không hiểu được chứ.
Đồng thời trong lòng của Hoa Vinh cũng vô cùng cảnh giác.
Dù sao thì ông ta cũng đã nhìn thấy người sư huynh của Trần Thuận giết chết thiếu chủ thương hội Thân Khang và Lê Tông.
Có lẽ vì để tránh cho tin tức bị lộ ra ngoài, hai người này muốn giết người diệt khẩu cũng không phải là không thể được .
Dù sao thì thiếu chủ thương hội Thân Khang mà bọn họ cũng có thể coi là người vô dụng.
Hội đấu giá Thiên Diệu so sánh với thương hội Thân Khang, cũng chỉ có thế lực tương đương mà thôi, khả năng ra tay với ông ta cũng rất cao.
“Nếu như là bổ sung thêm hai triệu hạ phẩm linh thạch, vậy linh thạch đâu?”
Trần Thuận nhìn thấy Hoa Vinh đi đến, lại cười lạnh một lần nữa rồi nói.
“Ý của chúng tôi là dùng một thứ tương đương với hai triệu hạ phẩm linh thạch để thay thế.”
Hoa Vinh cười nói.
Trong lòng thì lại đang vang lên tiếng chửi rủa.
Hai triệu hạ phẩm linh thạch, nói nào có đơn giản như vậy.
Tổng bộ của hội đấu giá Thiên Diệu cũng không ở thành Đông Thánh.
Ở bên này chỉ là một phân bộ lớn nhất mà thôi.
Linh thạch có thể điều động được cộng lại cũng chỉ có tám đến chín triệu mà thôi.
Lúc mua Đại Diễn kiếm quyết, trên cơ bản đều đã đưa cho Trần Thuận hết rồi.
Nói xong, Hoa Vinh ném ra một chiếc nhẫn trữ vật cho Trần Thuận.
“Nếu như anh bạn đã luyện đan sư, ở trong đây tổng cộng có hai mươi loại tài liệu để luyện đan, giá trị cũng tương đương với hai triệu hạ phẩm linh thạch, anh bạn nhìn xem phải chăng có phù hợp không?”
Những thứ này một phần là tài sảm riêng của Hoa Vinh.
Một phần là của hội đấu giá Thiên Diệu, trong những tài liệu mà ông ta quản lý.
Ông ta cũng không quản được nhiều như vậy trước tiên cứ đưa cho Trần Thuận rồi lại nói.
Bởi vì trong cái nhìn của Hoa Vinh, có mối quan hệ tốt với Trần Thuận mới là chuyện chính.
Trần Thuận không có khả năng không biết mục đích của hội đấu giá Thiên Diệu, không cần thiết phải đắc tội với người không sợ thương hội Thân Khang chút nào.
Với lại ở sau lưng của ông ta rất có thể tồn tại một thế lực vô cùng lớn.
Nụ cười lạnh ở khóe miệng của Trần Thuận vẫn không giảm.
Nhìn vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật.
Ở bên trong quả nhiên có hết thảy hai mươi loại nguyên liệu luyện đan.
Thất Tinh Thảo!
Long Lân Quả!
Cửu Thiên Linh Sâm!
Cực Phẩm Mã Não!
...
Đều là những tư liệu luyện đan cao cấp.
Cộng lại cũng có giá trị khoảng hai triệu hạ phẩm linh thạch.
“Hoa Vinh trưởng lão, có còn chuyện gì khác không?”
Trần Thuận nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, lại như cười mà không phải cười nhìn về phía Hoa Vinh.
“Lão phu chính là vì chuyện này mà đến, không có chuyện khác.”
Hoa Vinh cười nói.
Sự cảnh giác ở trong lòng lại càng nặng nề hơn.
Đều đã chuẩn bị có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Vậy thì được rồi, tôi nghĩ Hoa Vinh trưởng lão cũng là người thông minh.”
Trần Thuận cười nói.
Sắc mặt của Hoa Vinh hơi thay đổi một chút, nhưng mà nụ cười vẫn không giảm đi.
Nhưng mà trong lòng thì lại có chút kinh hãi!
Rõ ràng là ông ta nên cảnh giác với Vấn Đạo - sư huynh của Trần Thuận.
Nhưng mà lúc này, Hoa Vinh lại sinh ra một cảm giác kiêng kỵ đối với Trần Thuận.
Loại cảm giác này làm cho Hoa Vinh không thể hiểu nổi và rất ảo não.
Nhưng mà ông ta chính là Thần Hải Cảnh trung kỳ mà, mà Trần Thuận cũng chỉ là một luyện khí đỉnh phong mà thôi, tại sao ông ta lại phải e dè Trần Thuận chứ.
“Sau này còn hi vọng có thể được hợp tác nhiều hơn với anh bạn.”
“Nếu như đồ vật cũng đã được đưa đến rồi, vậy thì tôi cáo từ.”
Hoa Vinh chấp tay với Trần Thuận và Vấn Đạo, liền cáo từ.
Trần Thuận cũng không ngăn lại.
Không nói không rằng.
Cũng không thèm trả lời lại.
Sắc mặt của Hoa Vinh lại có chút thay đổi.
Chuẩn bị muốn rời đi.
Nhưng mà lúc cơ thể của Hoa Vinh khẽ cử động, chuẩn bị rời đi.
Trong lòng của Hoa Vinh lại xuất hiện cảm giác không cam lòng.
Chuyện này được gọi là gì hả!
Đến đây đưa không cho Trần Thuận một thứ có giá trị tương đương với hai triệu hạ phẩm linh thạch, cuối cùng cũng không có chỗ nào tốt?
Đã đi ngược lại mục đích của ông ta.
Mà hội đấu giá Thiên Diệu bọn họ đã điều tra Trần Thuận trong âm thầm, không phải bởi vì Đại Diễn kiếm, thứ mà muốn biết là một phiên bản đầy đủ, sau đó lấy đến tay mình.
Cuối cùng Hoa Vinh cắn răng một cái.
Nhìn về phía Trần Thuận: “Anh bạn là một người thông minh, không nói vòng vo với anh bạn nữa, cái đó cũng bất quá là lừa mình dối người mà thôi.”
“Tôi vẫn nên nói rõ thôi, hội đấu giá Thiên Diệu chúng tôi là muốn biết Đại Diễn kiếm có một phiên bản hoàn chỉnh hay là không?”
“Nếu như có một phiên bản đầy đủ thì chúng tôi muốn phiên bản đầy đủ đó.”
“Chắc là anh bạn có thể hiểu được điểm đó, dù sao thì Đại Diễn kiếm chính là thiên cấp công pháp, không có người nào không động tâm, chắc hẳn lúc anh bạn lấy Đại Diễn kiếm ra bán cho chúng tôi thì cũng đã từng dự đoán như thế này rồi chứ nhỉ.”
Đánh cược một lần.
Đây chính là suy nghĩ hiện tại của Hoa Vinh.
Người làm đại sự sao có thể bó tay bó chân được!
Hơn nữa nếu như thật sự xảy ra xung đột, ông ta mà đã một lòng muốn chạy rồi thì Vấn Đạo chưa chắc cản được ông ta.
“Đây là điều tự nhiên thôi, nếu như sau khi hội đấu giá Thiên Diệu các người có được Đại Diễn kiếm bản không hoàn chỉnh còn vui mừng hớn hở, thỏa mãn với điều đó, vậy thì tôi cũng muốn xem thường các người, thế thì hội đấu giá Thiên Diệu các người căn bản cũng không có khả năng trở thành thế lực đứng đầu.”
Nghe vậy, biểu cảm ở trên mặt của Hoa Vinh có chút quái dị.
“Đồng thời các người cũng nên thấy may mắn vì cách người đã đưa ra một quyết định không tính là quá ngu xuẩn, chỉ là âm thầm đều tra tôi mà không phải là nghĩ đến việc trực tiếp bắt tôi, tiến hành cưỡng ép.”
“Nếu không thì kết quả của các người sẽ còn thảm hại hơn so với hai cái tên ngu xuẩn này.”
Trần Thuận từ tốn nói.
Cứ làm như là đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nghe vậy, Hoa Vinh càng kinh ngạc hơn.
Thằng nhóc Trần Thuận này, rốt cuộc cậu ta là ai chứ?
Nói chuyện muốn tiêu diệt hội đấu giá Thiên Diệu hoàn toàn mà cũng có cảm giác không là chuyện gì.
Mấu chốt là loại thái độ khinh thường miệt thị đó thật sự phát ra từ trong nội tâm.
Mà không phải là cố ý giả vờ.
Hoa Vinh có thể cảm nhận được.
Nhưng mà dù sao thì Hoa Vinh cũng là người tu luyện Thần Hải Cảnh, lại là trưởng lão của hội đấu giá Thiên Diệu, luôn luôn ở địa vị cao, lần này đứng trước những lời nói uy hiếp của Trần Thuận, trong lòng đương nhiên cũng rất không vui.
Nhưng mà trên mặt của ông ta lại không biểu lộ ra.
Ngược lại là có chút kích động mà nói: “Nói như vậy, anh bạn này thật sự nắm giữ bản đầy đủ của Đại Diễn kiếm trong tay à?”
“Có hoặc là không có là được quyết định bởi các người.”
Trần Thuận bình tĩnh nói.
Lời nói này của Trần Thuận vừa mới nói ra, cả trái tim của Hoa Vinh đều run rẩy trong nháy mắt.
Kích động!
Ông ta đã thành công rồi!
Trần Thuận đã nói như vậy, vậy thì đại biểu có hi vọng!
“Không biết là phải làm như thế nào thì anh bạn mới bằng lòng nguyện ý trao đổi phiên bản đầy đủ của Đại Diễn kiếm đây?”
Hoa Vinh hỏi Vấn Đạo.
Chỉ cần có thể trao đổi, cho dù là trả một cái giá thật lớn thì bọn họ cũng không tiếc.
Thực sự muốn có một phiên bản hoàn chỉnh của thiên cấp công pháp là Đại Diễn kiếm quyết.
Trong vòng một trăm năm.
Tất nhiên là hội đấu giá Thiên Diệu đã có thể trở thành thế lực cao cấp nhất trong tiên giới.
Ở Đông vực, có thể sánh vai cùng với vạn pháp tiên môn.
Cho dù là Chân Tiên Kiếm Tông cũng chưa chắc kém bao nhiêu.
“Có ba điều kiện.”
“Thứ nhất là một mảnh vỡ Long Uyên kiếm.”
Hoa Vinh khẽ