Hoa Vinh thầm mắng ở trong lòng, Trần Thuận lại giống như cười mà không phải cười nhìn ông ta.
Hoa Vinh thở dài một hơi.
Thôi được rồi.
Ra tay thôi.
Hoa Vinh lập tức vỗ một chưởng, hoàn toàn chôn vùi hơi thở mạng sống của Lê Tông.
Không chỉ có như thế, cuối cùng Hoa Vinh lại dốc hết toàn lực vào một kích, một quyền đánh nát không gian, đánh ra một vết nứt không gian, ném thi thể của Lê Tông vào trong vết nứt không gian.
Lúc này mới yên lòng lại.
Chỉ có như vậy, cho dù thương hội Thân Khang có điều tra ra thì cũng không có bất kì chứng cứ nào để truy xét lên trên đầu của mình.
“Anh bạn à, không biết như vậy đã được chưa?”
Hoa Vinh lại nhìn Trần Thuận lần nữa.
Trần Thuận lại có yêu cầu gì nữa, Hoa Vinh chưa chắc còn có thể đáp ứng hết tất cả, không có khả năng bị Trần Thuận nấm mũi dắt đi.
“Được rồi.”
Trần Thuận gật đầu.
Sau đó Hoa Vinh đã không hề chần chừ một chút gì, còn có chút giống như là chạy trốn ôn thần, chân vừa mới động, trong chớp mắt tiếp theo liền biến mất tại chỗ, xuất hiện ở một khoảng cách hơn vài trăm mét đi thẳng về phía thành Đông Thánh.
Chờ sau khi Hoa Vinh đi rồi, giữa ngón tay của Trần Thuận liền xuất hiện ba ngọn lửa đỏ đang nhảy nhót.
Theo thứ tự là kim tinh chi hỏa, mộc tinh chi hỏa, thổ tinh chi hỏa.
Sau đó ba ngọn lửa nhỏ này đột nhiên lại tản ra, càng quét không gian ở xung quanh.
Làm cho hơi thở của Trần Thuận và Vấn Đạo còn lại thiêu đốt một trận.
Đây mới là biến mất tại chỗ, hướng về phía thành Đông Thánh mà đi.
...
...
Cùng lúc đó ở tổng bộ thương hội Thân Khang, nhà họ Mạc ở Bách Thiên Thành cách thành Đông Thánh khoảng một ngàn cây số.
“Gia chủ, không xong rồi, mệnh bài của Lê Tông đã hoàn toàn bị hỏng.”
Một hậu bối phụ trách trông coi mệnh bài vội vội vàng vàng chạy vào trong đại sảnh đang nghị luận.
Ngày bình thường, anh ta căn bản cũng không dám lỗ mãng như thế.
Nhưng mà chuyện này có liên quan đến an nguy của thiếu chủ, anh ta không dám làm lơ.
“Cái gì chứ?”
Tất cả mọi người ở trong phòng nghị sự đều giật mình.
Những người này đều là những quản sự cốt cán và trưởng lão của thương hội Thân Khang.
Mạc Thiên Thành là gia chủ quyền cao chức trọng, rất được mọi người tin tưởng.
Nhưng mà mọi người đều biết người mà Mạc Thiên Thành tin tưởng nhất cũng không phải là người phụ trách thương hội Thân Khang như là bọn họ, mà là Lê Tông.
Nếu không thì Mạc Thiên Thành cũng sẽ không phái Lê Tông thời thời khắc khắc bảo vệ con của ông ta, bảo vệ cho Mạc Đông Thâm.
Không chỉ có như vậy, Lê Tông cũng là người bảo vệ cho Mạc Thiên Thành, từ nhỏ đã âm thầm bảo vệ cho ông ta, nhìn ông ta trưởng thành.
Loại quan hệ này cũng không thể dùng mỗi hai chữ tin tưởng là có thể giải thích rõ ràng.
Mà sau khi nghe thấy mệnh bài của Lê Tông trưởng lão vỡ nát, Mạc Thiên Thành đang nghe mọi người báo cáo, đầu tiên là ngây ngốc, tiếp theo đó cả người liền tản ra một khí thế bạo ngược.
Vị hậu bối đến đây để thông báo tin tức trực tiếp không chịu nổi cỗ khí thế này, bị bắn ngược ra ngoài hôn mê tại chỗ.
Mà bóng dáng của Mạc Thiên Thành cũng đã biến mất ở vị trí chủ vị.
Những người quản lý không dám đi theo sau, nhưng mà tất cả trưởng lão cũng đều đồng loạt đi theo sát Mạc Thiên Thành.
Lúc mà các vị tưởng não đuổi tới nơi để lưu giữ mệnh bài của nhà họ Mạc, bọn họ cũng chú ý đến mệnh bài ảm đạm không còn ánh sáng của Mạc Đông Thâm.
Khoảng cách vỡ vụn cũng chỉ cách nhau một đoạn rất mỏng.
Còn tốt còn tốt!
Trong lòng của các vị trưởng lão cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu chủ chưa chết là được rồi.
Chỉ cần chưa chết, bị thương nặng hơn nữa cũng có biện pháp.
Lúc Mạc Thiên Thành nhìn thấy ngọc bài thân phận của Mạc Đông Thâm vẫn còn chưa bị vỡ nát, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở một hơi.
Nhưng mà sự lạnh lẽo ở trong mắt, sát khi ở trên người lại không hề tiêu giảm chút nào.
“Điều tra là ai đi.”
“Dám giết Lê Tông trưởng lão, dám làm con của ta bị thương, thần hồn câu diệt.”
Ánh mắt của Mạc Thiên Thành gần như có thể ăn thịt người.
“Vâng.”
Các vị trưởng lão lập tức đáp lời.
Việc cấp bách nhất hiện tại là phải tìm được Mạc Đông Thâm đang ở đâu, cứu thiếu chủ trở về!
Tất cả những chuyện còn lại có lớn đi nữa cũng không lớn bằng cái mạng của thiếu chủ.
Thương hội Thân Khang là thương hội đứng đầu trong ba thương hội lớn ở Đông vực, vào giờ phút này trong nháy mắt đều bắt đầu chuyển động.
Gây nên một cuộc náo loạn rất lớn ở thành Đông Thánh.
Mà Trần Thuận sau khi trở về thành Đông Thánh thì liền trở lại trong khách sạn.
Cũng không lập tức rời khỏi thành Đông Thánh.
Hắn cũng không lo lắng thương hội Thân Khang sẽ tra được dính đến hắn.
Tất cả dấu vết đều đã bị hắn xóa bỏ hết.
Trong cuộc xung đột của hội đấu giá Thiên Diệu và Mạc Đông Thâm, những người khác chỉ biết rằng đó chỉ là người ở trong phòng bao trong phòng sáu ở trên lầu hai mà thôi.
Về phần hội đấu giá Thiên Diệu trước đó còn có thể bán đứng hắn, nhưng mà bây giờ vì Đại Diễn kiếm quyết, tuyệt đối không có khả năng bán đứng hẳn.
Ít nhất là trước khi có được Đại Diễn kiếm quyết thì sẽ không, trước lúc này bọn họ thậm chí còn có thể chủ động bảo vệ sự an toàn của Trần Thuận.
Sau khi trở lại khách sạn.
Trần Thuận lấy khối nguyên thạch từ chỗ của hội đấu giá Thiên Diệu ra.
Đặt ở trong tay.
Sau đó bóp nó.
Nguồn năng lượng tinh tế nhập vi từ từ hòa nhập vào bên trong nguyên thạch.
Trong chớp mắt, lớp da đá nguyên thạch ở bên ngoài hóa thành cát bụi.
Nếu như để cho trưởng lão của Thủy Hà Đỗ Thạch Phường nhìn thấy cảnh tượng này, hiển nhiên sẽ kinh ngạc đến nỗi ngây người.
Hầu hết các bậc thầy chuyên cắt đá chỉ có thể sử dụng lưỡi dao đặc biệt để cắt và bóc từng lớp đá.
Mà hắn, bởi vì hắn có khả năng kiểm soát năng lượng rất cao, hắn có thể phá vỡ lớp da đang ở trên bề mặt của nguyên thạch thành vô số mảnh dưới lòng bàn tay.
Đây cũng là chỗ để cho hắn thấy tự hào.
Nhưng mà so sánh với Trần Thuận thì bàn tay đó của hắn cũng chỉ có thể xem như là tiểu vu gặp đại vu.
Xa mịt mù!
Sau khi ra đã hóa thành cát bụi.
Trong tay của Trần Thuận cũng chỉ còn lại một mảnh đồng nhỏ.
Đáng ngạc nhiên, đó là một trong những mảnh vỡ Long Uyên kiếm.
Thấy như vậy, trên mặt của Trần Thuận lộ ra một nụ cười.
Quả nhiên là hắn không nhìn lầm.
Ở bên trong nguyên thạch này chính là một mảnh vỡ Long Uyên kiếm.
Trần Thuận lại lấy ra mảnh vỡ Long Uyên kiếm lấy được từ chỗ của Mạc Đông Thâm.
Bỏ vào trong lòng bàn tay.
Hai mảnh vỡ này cũng không phải là cùng một chỗ ở trên thân kiếm, cũng không thể chấp vá lại với nhau.
Nhưng mà lúc hai mảnh vỡ bằng đồng được đặt cùng với nhau, lại ẩn ẩn sinh ra một tia biến hóa.
Rất yếu ớt.
Yếu ớt đến nỗi cho dù là người tu luyện Nguyên Thần Cảnh cũng không chắc là có thể phát giác ra được.
Nhưng mà Trần Thuận vẫn có thể cảm thấy được.
Chút thay đổi này giống như là một loại chỉ dẫn.
Ánh sáng ở trong mắt của Trần Thuận tăng vọt.
Lần trước Nam Cung Tiên Nhi đã nói tuyệt đại đa số mảnh vỡ Long Uyên kiếm đều ở trong tay của Chân Tiên Kiếm Tông, lưu lạc ở bên ngoài chỉ là một con số cực kỳ nhỏ, cho dù là Chân Tiên Kiếm Tông cũng rất khó lấy được.
Nhưng mà bây giờ Trần Thuận đã suy nghĩ cẩn thận, chưa chắc là như vậy.
Có lẽ bởi vì ở trong tay của Chân Tiên Kiếm Tông nắm giữ một phần lớn mảnh vỡ Long