“Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi?”
“Ở đây có kẻ đánh người…”
Mấy người đi theo cùng Lý Minh Thành đến lập tức hô toáng lên.
Những gì đang xảy ra ở đây thật sự đã gây ra náo loạn quá lớn rồi.
Có thể nói là gần như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Lúc này, có mấy nhân viên nhà hàng mặc vest xuất hiện.
“Tên khốn này vô duyên vô cớ đánh người!”
“Mà người bị đánh lại là Lý Minh Thành của Nhà họ Lý, hắn ta đúng là quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung.”
“Quần áo hắn mặc trên người vừa nhìn là biết ba cái thứ mua rẻ tiền rồi, chúng tôi ngờ rằng hắn đã lẻn vào đây.”
Mấy tên theo đuôi nhao nhao phụ họa.
“Vị khách này, phiền anh đưa thiệp mời ra cho chúng tôi xem một chút!”
Quản lý nhà hàng nghiêm túc nhìn Trần Thuận.
Nơi đây chính là dạ tiệc giao lưu do trường dại học Giang Châu tổ chức, vì vậy những người góp mặt đều là những người có chức quyền và địa vị của Giang Châu cùng với những nhân tài ưu tú từng tốt nghiệp đại học Giang Châu.
Nếu là một kẻ vô danh trà trộn vào, đã vậy còn đánh một người giá trị bạc tỷ như Lý Minh Thành thì bọn họ nhất định sẽ bị đuổi việc.
Đại học Giang Châu nhất định sẽ tìm nhà hàng làm rõ chuyện này.
“Tôi không mang theo thiệp mời!”
Trần Thuận khẽ nhíu mày.
Không phải là không có mà là không mang theo.
Cái thiệp đó là do hiệu trưởng đại học Giang Châu, Đường Chính Dương đích thân tới tận nơi đưa nhưng hắn chỉ liếc sơ qua rồi quẳng ở nhà và không để ý đến.
Trần Thuận chỉ để tâm vào việc tu luyện, tu luyện xong liền đến thẳng đây nên hắn làm sao mang theo thiệp mời cho được.
“Không mang theo thì chính là không có rồi?”
Một tên theo phe Lý Minh Thành cười khẩy nhìn Trần Thuận.
Trần Thuận liếc tên đó, cái loại chó theo đuôi này cứ lâu lâu lại ló đầu ra làm Trần Thuận cực kỳ chán ghét.
“Nếu anh không mang theo thiệp mời thì không thể ở lại được!” Quản lý bày tỏ áy náy theo tác phong nhà hàng khách sạn nhưng trong mắt lại không che giấu sự khinh miệt.
Cũng chẳng biết làm thế nào, những người tới tham gia buổi dạ tiệc giao lưu này nếu không giàu có thì cũng quyền quý, ai nấy cũng đều ăn mặc chải chuốt, đẹp đẽ, chỉ có Trần Thuận vừa nhìn là biết quần áo rẻ tiền không có thương hiệu, quả thật là không cùng tầng lớp với những người thuộc giới tinh anh này và cũng không thể có tư cách nhận được lời mời của đại học Giang Châu.
Nhìn thấy cảnh này rốt cục Lý Minh Thành cũng dễ chịu hơn một chút.
Trần Thuận hạ nhục anh ta nên anh ta cũng muốn khiến Trần Thuận xấu hổ một phen.
“Hắn làm gì có thư mời chứ? Nhất định là dựa vào cái tiếng người nhà của Thiên Hy để lọt được vào đây.”
Lý Minh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy thư mời của đại học Giang Châu không khó có được nhưng cũng không hẳn là dễ, anh ta phải là người có xuất thân cao quý hoặc có chức tước, hoặc chí ít cũng phải là những tinh anh từng tốt nghiệp tại trường và được trường học nhận định là gương mặt đại diện vô cùng xuất sắc cho trường.
Mà những điều kiện này, Tống Thiên Hy đều đáp ứng được hết.
Chỉ có chồng của cô là Trần Thuận là không đủ bất kỳ điều kiện nào ở trên.
Nên trong mắt Lý Minh Thành, tên vô dụng này nhất định đã dựa vào việc mình là chồng của Tống Thiên Hy để lẻn vào.
Dù gì thì buổi dạ tiệc giao lưu này vốn dĩ không hạn chế người tham dự đưa theo bạn.
“Ngươi mà cũng xứng gọi tên Thiên Hy sao? Xem ra ta dạy dỗ ngươi chưa đủ nhỉ?”
Trần Thuận cười gằn.
Lý Minh Thành vừa trông thấy nụ cười này của Trần Thuận liền rùng mình, vội vã lui hai bước.
“Anh này, tôi phải nhắc nhở anh một chút, nhà hàng không cho phép sử dụng hành vi bạo lực cũng như những sự cố bạo lực, nếu không chúng tôi sẽ bắt kẻ hành hung và đưa lên công an theo luật!”
Quản lý nhà hàng cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng Trần Thuận vẫn thản nhiên nói: “Yên tâm!”
Sau đó lại cười với Lý Minh Thành: “Dạy dỗ anh chưa kỹ, là sai lầm của tôi, nhưng đừng vội, tôi sẽ bù cho anh!”
Trần Thuận mỉm cười trông chẳng khác nào ác ma.
“Mày… Mày muốn làm gì?” Lý Minh Thành tuy đã phẫn nộ đến cực điểm rồi và hận không thể rút gân lột da Trần Thuận, nhưng vừa rồi Trần Thuận đã để lại cho anh ta một ấn tượng quá đáng sợ, nên khi bị Trần Thuận nhìn chằm chằm một lần nữa, trong lòng Lý Minh Thành hơi hoảng.
“Tôi? Tôi có thể làm gì? Tôi thì dám làm gì?” Trần Thuận cười khẩy: “Anh nên hỏi bọn họ xem họ muốn làm gì?”
Nói xong, Trần Thuận bĩu môi ý bảo Lý Minh Thành nhìn sang đám theo đuôi bên cạnh anh ta.
Lý Minh Thành nhìn sang theo bản năng.
Lũ cậu ấm của các gia tộc nhỏ bé vốn dĩ rất cung kính với anh ta giờ đây lại nhìn anh ta bằng ánh mắt ngập tràn hung ác và độc địa.
Đột nhiên, Lý Minh Thành có dự cảm không lành.
“Các người sao vậy?” Lý Minh Thành hỏi.
Nhưng đáp lại câu hỏi của anh ta lại là một cú đấm như trời giáng.
Bốp!
Lý Minh Thành bị trúng mắt phải.
“A!!!” Lý Minh Thành đột nhiên hét lên thảm thiết, cảm giác như tròng mắt của mình đã bị người ta đánh vỡ.
Nhưng anh ta còn kêu chưa dứt lời thì lại bị dính thêm một