Nghe được những những lời nói đó, Lý Minh Thành cảm thấy choáng váng.
Anh ta liền quay đầu lại nhìn, thấy có mấy người từ trong đó bước ra.
Hà Văn Nghị, phó tổng tập đoàn Hà Thị, Vương Minh Vy, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương-Vương Minh Vy, Thần y Tôn Quốc An…
Hà Văn Nghị và Vương Minh Vy đều tốt nghiệp từ đại học Giang Châu.
Còn Tôn Quốc An thì được hiệu trưởng Đường Chính Dương mời đến.
“Các người xác định?”
Lý Minh Thành nghiến răng nói.
“Xác định!”
“Nhất định!”
“Khẳng định!”
Ba người mỗi người một câu chia nhau khẳng định lại câu nói của Lý Minh Thành với thái độ kiên quyết.
“Vì sao?” Lý Minh Thành trong lòng không cam tâm.
Anh ta hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
Theo như anh được biết thì với quan hệ hợp tác của mấy nhà họ, chỉ cần anh ta lên tiếng thì việc phong tỏa và truy sát nhà họ Tống là việc dễ như trở bàn tay.
“Anh đắc tội với anh Trần thì cũng có nghĩa là đắc tội với chúng tôi!” Hà Văn Nghị liền lên tiếng nói.
Đêm đó toàn bộ dòng dõi chính của nhà họ Hà bị diệt sạch, anh ở một góc tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, sự dã man của Trần Thuận khắc sâu trong anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Cũng chính vì toàn bộ dòng chính đã bị diệt, những người thuộc dòng cấp thứ, bên lề như anh mới có cơ hội thể hiện mình, không thì cả đời này anh không bao giờ có cơ hội ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc.
Vì vậy nên lúc này, anh phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội để tạo chút ấn tượng tốt trong mắt Trần Thuận.
Vương Minh Vy và Tôn Quốc An không lên tiếng, nhưng hiển nhiên hai người họ đều im lặng tỏ ý tán đồng với câu nói của Hà Văn Nghị.
Câu nói đó lọt vào tai của Lý Minh Thành nghe sao mà ly kỳ, không thực.
Cái tên ở rể Trần Thuận chỉ biết ăn không ngồi rồi chờ chết này, từ lúc nào mà có khả năng lớn như vậy?
Nhưng, như vậy chưa hết.
Lúc này, lại thêm một nhân vật quan trọng đi ra.
“Lý Minh Thành, cậu cả gan dám gây chuyện trong đêm tiệc giao lưu của chúng tôi, đắc tội với ngài Trần, làm loạn trật tự của đêm tiệc, xin mời cậu về cho!”
Đường Chính Dương, hiệu trưởng trường đại học Giang Châu lúc này cũng bước ra, ông gật đầu chào Trần Thuận rồi sau đó cất tiếng nói với Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành nhìn hành động và lời nói của Đường Chính Dương càng cảm thấy giật mình.
Đến cả hiệu trưởng cũng đứng về phía Trần Thuận, không sợ đắc tội với nhà họ Lý?
Nhưng mà, vậy vẫn chưa xong.
Người đứng bên cạnh Đường Chính Dương lúc này cũng nâng ly lên hướng về phía Trần Thuận bày tỏ: “Ngài Trần, lâu quá không gặp, hôm nay chúng ta nhất định phải uống thật say!”
Người này tuy không tỏ rõ thái độ với Lý Minh Thành, nhưng hiển nhiên cũng đứng về phía Trần Thuận.
Những người xung quanh nhìn qua liền giật mình.
“Đây là Cao Bình sao?”
“Cao Bình là ai?”
“Cao Bình mà anh cũng không biết? Lãnh đạo cao nhất của cục quản lý giám sát Dược phẩm và Thực phẩm đó!”
“Sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Lý là mỹ phẩm. Nếu đắc tội với nhà họ Vương, nhà họ Hà và thậm chí là hiệu trưởng, thì với cương vị là đầu ngành trong lĩnh vực mỹ phẩm trang điểm thì chỉ có thể nói là có bị ảnh hưởng, nhưng mà nếu như đắc tội với cục trưởng Cao thì ngày tháng của anh ta sẽ khó sống, chỉ cần chỗ nào đó kiểm nghiệm không đạt tiêu chuẩn thì cũng đủ chết rồi!”
Trong đám đông có người nhỏ giọng bàn tán.
Lý Minh Thành choáng váng!
Chính xác mà nói thì không chỉ Lý Minh Thành choáng.
Mà toàn bộ những người đến tham gia buổi tiệc tối nay đều bị choáng.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Vừa rồi thì vẫn còn là người ở rể không ai biết đến, thậm chí suýt chút là bị bảo vệ đuổi ra ngoài, vậy mà bây giờ lại từng người từng người có địa vị cao đứng ra nói thay cho hắn.
Triệu Thanh Bình và những người khác lúc này đã sợ mức ngơ ngác.
Nếu như hành động nâng ly mời rượu của thần y dành cho Trần Thuận bày tỏ thái độ cung kính khiến bọn Triệu Thanh Bình tuy cảm thấy bất ngờ, nhưng điều đó vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.
Nhưng giây phút này đây, nhà họ Hà, nhà họ Vương, Tôn Thần y, hiệu trưởng, cục trưởng Cao… từng người nối tiếp từng người …
Đặc biệt là Triệu Thanh Bình, vì ba anh ta là phó cục trưởng cục nào đó ở Giang Nam, bản thân anh ta còn là tổng giám đốc của một công ty đáng giá chục tỷ, nên rất nhiều người muốn nịnh bợ. Trước đây anh ta cũng không để mắt tới Trần Thuận, nhưng bây giờ, người cao hơn ba anh ta một bậc là Cao Bình, cũng đang dâng rượu mời Trần Thuận … vậy anh ta là gì?
Chả trách trước đó Trần Thuận nói bọn họ không xứng!
Còn cô gái diện chiếc váy dạ hội dài kia, trước đó nhìn Trần Thuận với ánh mắt hứng thú, bây giờ thì hoàn toàn biến thành ánh mắt khát khao được ‘ăn tươi nuốt sống’ Trần Thuận, rồi sau đó bắt Trần Thuận phải chịu trách nhiệm với cô.
Nhưng mà khi nhìn bên cạnh Trần Thuận là hai trong bốn đại mỹ nhân của Giang Châu: Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy, ánh mắt cô trở nên ảm đạm hơn.
Lý Minh Thành từ từ bình tĩnh lại sau cơn choáng thì liếc nhìn mọi người với ánh mắt sâu hun hút, đầy hận ý.
Bị Trần Thuận sỉ nhục như vậy, vốn dĩ ban đầu anh ta định lấy lại chút danh dự ở sảnh lớn, kết quả là không chỉ không lấy lại được danh dự, mà ngược lại còn bị người khác tặng cho mặt anh mấy bạt tai.
Bản thân Lý Minh Thành biết bắt đầu từ hôm nay, anh đã trở thành trò cười ở Giang Châu rồi!
Mà câu chuyện hề này không chỉ lan truyền trong thế giới của các cậu ấm con nhà giàu.
Mà là sẽ lan truyền trong cả xã hội giới thượng lưu, toàn bộ những hào môn quý tộc đều sẽ biết.
Anh sẽ trở thành câu chuyện hề.
Lý Minh Thành nhìn mọi người với ánh mắt oán hận, rồi quay đầu bước đi.
Tiếp tục ở lại nơi này đã không còn ý nghĩ gì nữa, danh dự của