Hai ngày sau khi người đứng đầu nhà họ Lý, Lý Minh Thành mất tích, có người phát hiện xác anh, chết rất thê thảm, ai cũng nghĩ chắc trước khi chết anh ta phải chịu sự tra tấn dã man lắm.
Chuyện này đã gây chú ý lớn ở Giang Châu.
Những người có tham dự đêm tiệc giao lưu ở đại học Giang Châu đều bất giác hướng ánh mắt về phía Trần Thuận.
Chỉ là không có chứng cứ gì chứng minh việc này là do Trần Thuận làm.
Mà ngay lúc vụ án Lý Minh Thành tử vong gây chú ý ở Giang Châu thì Trần Thuận đang chuẩn bị đến chào hỏi nhà họ Đoàn ở Giang Châu!
Giang Châu có rất nhiều hào môn quý tộc, kinh tế mua bán trao đổi trải dọc từ Giang Bắc đến những khu vực lân cận, nên luôn luôn náo nhiệt.
Nhưng tất cả hào môn quý tộc đều biết, những gia tộc nào với sản nghiệp gì có thể đụng được, nhưng duy chỉ có hai nhà là tuyệt đối không thể đụng đến.
Là nhà họ Thẩm và nhà họ Đoàn ở Giang Châu!
Trước đây Vương Chính muốn dùng Vương Minh Vy để dựa hơi cây cổ thụ lớn nhà họ Trịnh ở Thủ đô, nguyên nhân chủ yếu là muốn mượn sức của nhà họ Trịnh ở Thủ đô để phát triển và khuếch trương nhà họ Vương, để nhà họ Vương từ hào môn quý tộc thông thường lột xác thành thế gia truyền thừa trăm năm.
Hai nhà này chính là thế gia truyền thừa trăm năm ở Giang Châu!
Nội tình thâm hậu!
Thực lực cường hãn!
Hơn nữa, so ra mà nói thì hai nhà này thần bí và khiêm tốn hơn nhiều so với các đại hào môn quý tộc khác.
Trước đây nhiệm vụ của Trần Thuận giao cho Quỷ Hợp Hoan là điều tra nơi nào ở Giang Châu có linh khí dày đặc và cao nhất.
Vài ngày sau, Quỷ Hợp Hoan đưa ra kết quả.
Nơi có linh khí dày đặc nhất Giang Châu có hai chỗ, mà hai chỗ này phân biệt là đất của nhà họ Thẩm và nhà họ Đoàn.
Trần Thuận sau khi tìm hiểu và nắm bắt tình hình thì mới nghiệm ra:
Chả trách hai nhà này có thể truyền thừa trăm năm ở Giang Châu, hơn nữa còn là duy trì sự lớn mạnh.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Đoàn ở Giang Châu khác với những hào môn quý tộc khác, hai nhà này đều là võ đạo thế gia thật thụ.
Truyền thừa võ!
“Đến đây với mục đích gì thì nói thẳng đi!”
Bên trong nhà họ Đoàn, Trần Thuận ngồi ở sảnh lớn trong phòng tiếp khách, người đàn ông đối diện có dáng lung hùm vai gấu.
Người đàn ông đó không hề có chút khách sáo nào.
Nếu vì nể tình thư tiến cử của Liên minh nhà họ Hà và nhà họ Vương gửi thì cơ bản nhà họ Đoàn sẽ không để ý đến Trần Thuận.
Nhưng mặc dù là đã chấp nhận buổi hẹn đến chào hỏi, nhà họ Đoàn cũng chỉ tùy tiện sắp xếp người ra ứng phó cho xong chuyện.
Trần Thuận cũng không để ý đến thái độ của đối phương.
Dù sao thì hắn là người có nhu cầu.
“Vậy thì tôi vào thẳng vấn đề vậy: khu đất này là nơi có linh khí dày đặc nhất ở Giang Châu, tôi hy vọng có thể đổi một miếng đất trong tay của quý tộc…”Trần Thuận chậm rãi nói.
Nhưng, Trần Thuận vẫn chưa nói xong thì sắc mặt của người đàn ông ngồi đối diện đã liền thay đổi.
“Láo xược, cậu là ai mà dám đụng đến địa bàn của nhà họ Đoàn chúng tôi!” Người đàn ông lớn tiếng, đồng thời đập bàn đứng lên.
Chiếc bàn trà bên cạnh bị người đàn ông đó đập cái thì xuất hiện vài đường nứt.
Trần Thuận nhíu mày.
Tuy là nhà họ Thẩm và nhà họ Đoàn đều chiếm hữu hai khu đất có linh khí dày đặc ở Giang Châu.
Nhưng theo phán đoán và phân tích cơ bản của Trần Thuận thì khu đất của nhà họ Đoàn có mực độ linh khí dày đặc hơn, là khu vực tốt nhất của Giang Châu.
Vì vậy nên Trần Thuận mới chọn nhà họ Đoàn là nơi đến thăm hỏi đầu tiên.
Với oai phong của Ma Đế một thời, danh tiếng đường đường là chúa tể ma giới, hắn đến chào hỏi một võ đạo thế gia mà vốn dĩ không đáng để hắn phải để ý đến, có thể nói như vậy là Trần Thuận đã hạ thấp thân phận mình rồi.
Nhưng dù gì thì hắn muốn hoán đổi đồ từ tay người khác, nên Trần Thuận cũng không tỏ vẻ gì là người bề trên.
Nhưng, vừa rồi hắn đang nói mục đích đến đây của mình, thậm chí còn chưa kịp nói hắn sẽ dùng cái gì để đổi thì đã bị cắt ngang một cách thô lỗ.
Không được coi thường chúa tể Ma giới!
Người dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn cho đến bây giờ chưa một ai là được toàn thây.
Trần Thuận đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi không phải muốn chiếm hữu địa bàn của quý tộc, mà là mượn dùng, các người có thể đưa ra điều kiện, bất kể là công pháp, hay là đơn được, tôi đều có thể thỏa mãn, ngoài ra, tôi còn có thể miễn phí thiết lập Tụ Linh đại trận cho quý tộc, để các người…”
Người đàn ông ngồi đối diện tên gọi là Đoàn Võ, là đệ tử của nhà họ Đoàn, tính tình khá nóng nảy, vừa nghe Trần Thuận bốc phét liền sầm mặt không vui.
Công pháp nhà ai mà lại làm như là bắp cải mà giới thiệu ra bên ngoài? Cho dù là công pháp bình thường đến mức độ nào đi chăng nữa thì cũng được coi như là bảo bối, là gốc rễ lập tộc, là căn cơ trăm năm của truyền thừa. Huống chi nếu như mà công pháp của nhà mình bị người khác nghiên cứu tìm hiểu xuyên thấu thì đồng nghĩa với việc mua quan tài chờ chết.
Còn đơn dược, đơn dược chân chính ở giới võ đạo là thứ hiếm có, mà loại đơn dược thật sự có ích cho người tu luyện võ đạo thì đã ít lại càng hiếm hơn, càng cần lượng lớn thiên tài địa bảo thêm vào chế luyện, không cái nào là không đáng giá cả thành phố.
Chứ đừng nói gì đến Tụ Linh đại trận, với cương vị là truyền nhân của võ đạo thế gia, Đoàn Võ cũng chưa nghe qua!
Đoàn Võ không tin điều gì cả, càng không nói đến chàng trai này cả gan dám nói là có thể thỏa mãn.
Đoàn Võ thiếu chút nữa là muốn bạt tai qua, muốn đánh chết người đàn ông dám dụ dỗ mình, và còn lừa gạt nhà họ Đoàn.
Nhưng mà nghĩ lại, Đoàn Võ vẫn kìm nén lại không hành động, anh ta lo sợ người đàn ông đối diện có thân hình cao gầy kia sẽ không chịu không nổi một cái bạt tai của mình mà chết tại chỗ.
“Nể mặt nhà họ Hà và nhà họ Vương, tôi sẽ không truy cứu, cậu cút đi!”
Đoàn Võ nhìn Trần Thuận, ánh mắt đó giống như nhìn con kiến, chứng tỏ Đoàn Võ không hề coi hắn ra gì.
Trong mắt Trần Thuận khẽ lướt qua ý giết chóc rồi biến mất rất nhanh.
“Gọi ngươi lớn nào trong nhà có thể quyết định ra đây, không thì các người sẽ bỏ lỡ cơ duyên cực lớn!” Trần Thuận thu lại nụ cười trên mặt.
“Cậu nếu mà còn không mau cút đi nữa, có tin tôi sẽ quăng cậu ra ngoài không?” Đoàn Võ có vẻ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ở Giang Châu, người có thể khiến cho Đoàn Võ để mắt đến, đối xử ngang hàng thì cũng chỉ có người của nhà họ Thẩm, cũng là võ đạo thế gia trăm năm truyền thừa.
Còn với những nhà được gọi là hào môn quý tộc, cao đến với không tới trong mắt người, nhưng trong mắt của người của thế gia trăm năm truyền thừa thì không khác gì chú hề mua vui mà thôi.
Chỉ có võ đạo mới là thứ mà bọn họ theo đuổi.
Tông sư, mới là mục tiêu của bọn họ.
Nhất nhập tông sư, siêu phàm nhập thánh!
Đó không chỉ nói đến vấn đề thực lực, mà còn liên quan đến tuổi đời.
Với trạng thái bình thường, người ở cấp bậc tông