Mỗi một nơi mà Trần Thuận bước tới, mỗi nơi chạm chân đều có một gợn sóng vô hình.
Bước từng bước bay lên không, chắp tay mà đi.
Quần áo trên người không có gió mà bay.
Tất cả con em của nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Chi Thu ở trong đó, mọi người đều trừng lớn hai mắt.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng không thể tin được.
Bọn họ nhìn thấy cái gì đây?
Vậy mà… lại có người đi bộ trên không, lại có thể thong dong tự nhiên như thế, không hề tốn sức chút nào.
Chuyện này sao có thể được!
Giờ phút này, ánh của tất cả con cháu nhà họ Thẩm nhìn về phía Trần Thuận rốt cuộc cũng không còn cảm xúc xem thường và cười trên nỗi đau của người khác nữa.
Dẫu có cũng chỉ là bất ngờ và ghen tị.
Một chiêu “lăng không hoạt bộ” lúc nãy của Thẩm Chi Thu đã để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, trong lòng đã cảm thấy những người đàn ông chân chính nên làm như vậy.
Nhưng mà trong nháy mắt, Trần Thuận bước đi trên không trung, ung dung tự nhiên bước từng bước một.
Cộng với việc Trần Thuận đồng trang lứa với bọn họ, kích thích đối với bọn họ càng lớn hơn, nếu như mình cũng có thể làm như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cái này, thật là con mẹ nó đẹp trai quá đi!
Rơi vào trong mắt của đệ tử nhà họ Thẩm, cảm thấy Trần Thuận rất lợi hại, rất đẹp trai, rất khiếp sợ, rất ghen tị.
Ở trong mắt của Thẩm Chi Thu là kinh hãi đáng sợ.
Ông ta tu luyện mấy chục năm mới có thể tu luyện được đến cảnh giới đại thành lăng không hoạt bộ, đứng trước chiêu này của Trần Thuận, căn bản cũng không so sánh được.
Nhưng mà điểm chính là bởi vì ông ta đã nghiên cứu nhiều năm và hiểu biết sâu sắc đối với lăng không hoạt bộ, ông ta mới có thể càng hiểu được, một chiêu chắp tay đi trên không của Trần Thuận không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào.
Mà cái này lại tùy tiện bị một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi thi triển ra, sao có thể để cho Thẩm Chi Thu không hoảng sợ được.
Sự khinh miệt của ông ta đối với Trần Thuận lập tức biến mất không còn gì nữa.
Xem ra người áo đen võ đạo đại thành mà ông ta vẫn luôn đề phòng đã gọi Trần Thuận là chủ nhân, cũng không phải là bởi vì thân phận địa vị của Trần Thuận, chỉ sợ thật sự là bởi vì thực lực.
Rất nhanh, Trần Thuận bắt đầu bước từng bước trên không trung rồi đi đến trên không của đài diễn võ, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Đứng đối diện với Thẩm Chi Thu, cũng đứng chắp tay.
“Mời!”
Đôi môi của Trần Thuận hơi nhúc nhích, trong miệng thốt ra một chữ.
Lúc này, Thẩm Chi Thu cũng không còn khinh thường nữa, chắp tay nói: “Mời.”
Sau khi nói xong, Thẩm Chi Thu cũng không lấy tâm thế tự cho mình là tiền bối.
Khởi đầu chính là “bát phương phong vũ”, là một trong những chiêu thức mạnh nhất được lưu truyền của nhà họ Thẩm.
Thẩm Chi Thu không dám khinh thường hắn, phải xuất chiêu bất ngờ, lấy một chiêu mạnh mẽ nhất để kết thúc cuộc khiêu chiến này.
Đệ tử của nhà họ Thẩm nhìn thấy Thẩm Chi Thu thi triển chiêu thức này, lập tức hít sâu một hơi.
“Cái này, cái này chính là bát phương phong vũ đó, công kích toàn phương không góc chết, sức chiến đấu càng lâu thì độ tấn công càng mạnh.”
“Không ngờ là tứ thúc đã tu luyện thành rồi.”
“Trần Thuận vừa mới đi bộ trên không, mặc dù là thực lực rất mạnh, nhưng mà tôi cảm thấy phần lớn là do bí thuật tu luyện của hắn ta, so với lăng không hoạt bộ của chúng ta càng mạnh hơn, chỉ dựa vào thực lực, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của tứ thúc.”
“Đúng vậy đó, Trần Thuận mới có bao nhiêu tuổi đâu, cũng gần gần với độ tuổi của chúng ta mà thôi, dù hắn ta có mạnh hơn đi nữa, chẳng lẽ cũng có thể so sánh được một người thả mình vào trong võ đạo hơn bốn mươi năm, chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn tứ thúc, một đỉnh cao của võ đạo đại thành? Huống hồ gì là đang đối mặt với một chiêu mạnh mẽ nhất của nhà họ Thẩm chúng ta.”
Một màn đi bộ trên không của Trần Thuận mặc dù đã làm đệ tử của nhà họ Thẩm chấn động, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ vẫn cảm thấy Trần Thuận không có hi vọng gì.
Trần Thuận nhìn hai tay của Thẩm Chi Thu vòng lại giống như ôm, khí thế trên không liên tục tăng lên, trên hai tay có một lớp khí tưởng chừng như là vô hình nhưng lại hữu hình đang càng ngày càng chân thật hơn.
Toàn thân trên dưới cũng dần dần xuất hiện một tầng canh khí nhàn nhạt.
Trên gương mặt của Trần Thuận lộ ra thần sắc hăng hái.
Đây chính là võ đạo công pháp trên đời đó à?
Quả thật là thế gia kế thừa cũng không có khác gì mấy so với cao thủ võ đạo trên giang hồ.
Trần Thuận không có ý định làm gián đoạn đà của Thẩm Chi Thu, ngược lại hắn muốn nhìn thử một chút, trong quyền pháp của nhà họ Thẩm được kế thừa trăm năm, một chiêu bát phương phong vũ mạnh nhất này rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Đệ tử của nhà họ Thẩm nhìn thấy Trần Thuận lại đứng yên tại chỗ, hơi ngơ ngác nhìn Thẩm Chi Thu ra chiêu mà không có bất kỳ động tác gì.
Bọn họ đều lắc đầu.
Cái người Trần Thuận này, cho dù không được chứng kiến Thẩm gia quyền của bọn họ, nhưng là một người luyện võ cũng có thể cảm nhận được khí thế càng ngày càng lớn mạnh ở trên người của Thẩm Chi Thu, vậy mà hắn ta lại không có phản ứng chút nào.
Nếu như không phải lúc nãy Trần Thuận đã lộ một chiêu, bọn họ thật sự cho rằng Trần Thuận cũng chỉ là tôm tép nhảy nhép cố làm ra vẻ mà thôi.
Thẩm Chi Thu nhìn thấy Trần Thuận lại không thể ngăn cản chút nào, ngược lại bình thản ung dung nhìn ông ta, trong lòng không khỏi tự nói thầm: “Dám khinh thường như thế, vậy đúng lúc để cho cậu nhìn thử xem cái gì gọi là Thẩm gia quyền, cái gì gọi là bát phương phong vũ.”
Năm đó khai