Giống hệt như thực thể vậy.
Những nơi bàn tay lướt qua đều nổi lên trận cuồng phong.
Vào giây phút ấy, Trịnh Bá Nghị sợ đến nỗi mất hết hồn vía, lão ta gần như vận hết sức mình để bỏ trốn.
Nhưng rồi tất cả nỗ lực của lão ta đều uổng phí.
Cho dù Trịnh Bá Nghị chạy đến đâu cũng vô dụng.
Cuối cùng, Trịnh Bá Nghị bị một bóng tay bắt lấy giữa không trung.
Cho dù lão ta vẫy vùng như thế nào thì cũng không có tác dụng gì cả.
Ôn Hoằng Nghị nhìn thấy cảnh tượng này mà da đầu tê dại
Thậm chí còn ngừng thở!
Không ngờ một tông sư hậu kỳ như Trịnh Bá Nghị lại không phải là đối thủ của Trần Thuận.
Trần Thuận mới bao nhiêu tuổi kia chứ?
Chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu mà thôi, không ngờ lại đáng sợ như thế.
Ít nhất cũng có thực lực là đỉnh cao tông sư đấy!
Ôn Hoằng Nghị đợi người, trong lòng không khỏi nghĩ thầm.
“Cậu nghĩ rằng làm thế này thì có thể vây hãm tôi hay sao? Thế thì cậu xem thường nhà họ Trịnh của tôi quá rồi đấy, tôi nói cho cậu biết, kể từ nay về sau, nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ bắt cậu trả giá bằng máu!”
Trịnh Bá Nghị bị Cầm Long Thủ tóm chặt giữa không trung, thất khiếu đổ máu, gương mặt vặn vẹo!
Đột nhiên, lão ta rống lớn.
Rồi sau đó, cơ thể tỏa ra ánh sáng chói mắt, cơ thể của lão ta bắt đầu thay đổi từng chút một, dường như đã biến thành chiếc bóng hư ảo.
Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Trần Thuận.
Trần Thuận không khỏi nhíu mày lại, đây không phải là công pháp võ công!
Nếu như hắn không đoán nhầm, đây là Thần Hành Phù của giới tu hành!
Có thể khiến cho con người chạy đi xa trong nhân gian!
Chỉ không biết Thần Hành Phù này có khoảng cách dài bao nhiêu.
Không ngờ trong tay Trịnh Bá Nghị lại có Thần Hành Phù, có phải là trên trái đất này, ngoại trừ võ công ra thì vẫn còn người tu hành sao?
Trần Thuận nhếch môi nở nụ cười, đúng là thú vị thật.
Nếu như trên thế giới này thật sự có người tu hành, thế thì hắn có thể tìm được rất nhiều thứ mình cần!
Trần Thuận không tiếp tục ngăn chặn công cuộc bỏ trốn của Trịnh Bá Nghị nữa, anh chỉ duỗi ngón tay, để lại mùi hương trên người lão ta trước khi lão ta biến mất.
Cho dù lão ta có chạy trốn đến nơi nào thì Trần Thuận cũng đều có thể tìm được lão ta.
Trịnh Bá Nghị biến mất giữa không trung.
Khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Người có thực lực mạnh mẽ nhất, đạt đến cảnh giới cao nhất ở đây như Ôn Hoằng Nghị cũng không ngờ được, cũng không tưởng tượng nổi!
Nhưng dù có thế nào thì Trịnh Bá Nghị cũng đã bỏ chạy rồi!
Bây giờ gương mặt của đám người Ôn Hoằng Nghị đều đắng chát.
Khi nãy bọn họ lục tục kéo nhau ra chào Trịnh Bá Nghị, gạt Trần Thuận sang một bên.
Nhưng bây giơ Trịnh Bá Nghị lại thua cuộc chạy trốn, thực lực của Trần Thuận mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng.
Đám người Ôn Hoằng Nghị, Sa Bá Nham lại lục lục ra mặt một lần nữa, bọn họ hơi khom lưng trước Trần Thuận rồi ôm quyền!
Hành lễ của giới võ thuật.
“Giang Nam Ôn Hoằng Nghị xin chào anh Trần!”
“Yến Châu Sa Bá Nham xin chào anh Trần!”
Con đường võ thuật không phân chia tuổi tác, ai mạnh thì người đó sẽ được tôn kính.
Nhóm tông sư cũng không cảm thấy mình hành lễ trước thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu thì có gì không thỏa đáng!
Bọn họ chỉ biết rằng, kể từ ngày hôm nay, tên tuổi của Trần Thuận sẽ vang dội trong cả nước!
Còn sau này như thế nào, phải xem xem Trần Thuận có thể kháng cự nổi sự báo thù của nhà họ Trịnh hay không.
Nhà họ Trịnh trong thủ đô không chỉ có một mình tông sư hậu kỳ như Trịnh Bá Nghị.
Trước kia bọn họ có hai vị tông sư ở ngoài sáng, cộng với Trịnh Đông Dương vừa mới lên, cả thảy ba người, nhưng trong ba người ấy không hề bao gồm Trịnh Bá Nghị!
Không có ai biết rõ rốt cuộc nhà họ Trịnh ở thủ đô có bao nhiêu tông sư.
Nhưng chắc chắn Trịnh Bá Nghị không phải kẻ mạnh nhất!
Ôn Hoằng Nghị biết rằng gia chủ đời trước của nhà họ Trịnh, Trịnh Phi Trì là một tông sư hậu kỳ có sức mạnh tột cùng, vô cùng nổi tiếng vào hai mươi năm trước. Bây giờ ít nhất đã đạt đến đẳng cấp tông sư đỉnh cao!
Những gia tộc lớn trong thủ đô có căn cơ thâm hậu, những gia tộc như bọn họ không tài nào bì được.
Thậm chí có người còn nghi ngờ trong số bọn họ còn có cao thủ đi dạo được trên trời dưới đất!
Trần Thuận cũng chỉ khẽ gật đầu với những tông sư ấy.
Trong mắt hắn, những người này chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, không đáng cho hắn phải bận tâm!
Nhóm tông sư thấy Trần Thuận không có ý làm thân với mình, bọn họ vừa thất vọng mà cũng vừa thấy may mắn.
Thấy Trần Thuận không có ý tính toán, đám tông sư đều lần lượt biến mất ngay.
Bọn họ cũng không muốn gần gũi với Trần Thuận quá, bây giờ Trần Thuận có mối thù không đội trời chung với nhà họ Trịnh ở thủ đô, cho dù bon họ là tông sư thì vẫn lo ngọn lửa giận của nhà họ Trịnh sẽ cháy lan sang đầu mình!
Trần Thuận không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh đi đến trước quan tài đen lòm rồi gõ nhè nhẹ.
Nắm quan tài lập tức bật ra ngay.
Rồi sau đó, một bóng người bay vút lên bầu trời.
“Đó là…Trịnh Đông Dương, hắn ta vẫn còn chưa chết sao?”
Vốn dĩ mọi người cho rằng Trịnh Đông Dương đã bị Trần Thuận giết hại, chết từ lâu rồi.
Nhưng nào ngờ Trịnh Đông Dương lại bình an bay lên từ trong quan tài.
Chỉ có điều dường như những hoa văn đen in dấu vằn vệt khắp người Trịnh Đông Dương.
Sau khi hạ xuống mặt đất, Trịnh Đông Dương lại