Biệt thự Thiên Tâm!
Trịnh Bá Nghị đi thẳng một mạch đến nơi này.
Trông lão ta có vẻ rất thê thảm.
Chiêu Cầm Long Thủ của Trần Thuận không những bắt được lão ta, móng vuốt khổng lồ ấy suýt nữa còn bóp nát lão ta, cơ quan trong cơ thể lệch vị, xương cốt biến dạng, thất khiếu chảy máu!
Lão ta bị thương nặng nề!
Nếu như lão không sử dụng bảo vật thần bí ‘Thần Hành Phù’ vào giờ phút cuối cùng, lão ta sẽ khó mà tránh được cái chết!
Càng nghĩ Trịnh Bá Nghị càng sợ hãi.
Hôm nay không những không cứu được Trình Đông Dương mà suýt nữa lão ta đã phải chôn chung rồi, còn phải sử dụng một tấm ‘Thần Hành Phù!”
Chỉ có kẻ mạnh vượt qua thần cảnh mới có thể luyện chế Thần Hành Phù mà thôi, đây là thứ mà cường giả đạt đến thần cảnh trong nhà họ Trịnh ở thủ đô bọn họ để lại trước lúc rời khỏi.
Chỉ có hai tấm, hôm nay lão ta đã dùng hết một tấm, đến trái tim của lão ta cũng đang nhỏ máu.
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, chủ yếu là lão ta không cứu được Trịnh Đông Dương, gần như đã cắt đứt vận mệnh của nhà họ Trịnh trong mấy mươi năm tới.
“Trần Thuận, cho dù mi có là tông sư đỉnh cao đi chăng nữa, nhà họ Trịnh cũng sẽ khiến cho chết không có đất chôn thây!”
Ánh mắt Trịnh Bá Nghị hằn lên vẻ oán hận, lão ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Dù tôi có chết không có đất chôn thây hay không, nhưng ông chết là cái chắc rồi!”
Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Trịnh Bá Nghị.
Cái gì?
Lông tơ trên người Trịnh Bá Nghị lập tức dựng đứng.
Rồi sau đó, lão ta cảm thấy dường như mình đã bị một khối vẫn thạch đập trúng vậy, cơ thể lại bay ngược ra ngoài một lần nữa.
Rơi vào trong biệt thự Thiên Tâm!
“Trần Thuận, sao, sao mi lại nhanh như thế…?” Trịnh Bá Nghị khó lòng tin tưởng nổi.
Lão ta sử dụng Thần Hành Phù đi được hơn một ngàn mét mà không ngừng nghỉ một chút nào, chạy thẳng hơn nửa ngày trời mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trên suốt dọc đường, lão ta không hề cảm nhận được có người bám đuôi mình.
Nhưng vào lúc lão ta thở ra thì Trần Thuận chợt xuất hiện.
“Đông Dương?”
Vào lúc này, Trịnh Bá Nghị lại nhìn thấy Ma La đang cung kính đi theo sau Trần Thuận, lão ta thốt lên đầy kinh ngạc.
“Không đúng, đây không phải là Trịnh Đông Dương, mi đã làm gì nó rồi?”
Ánh mắt Trịnh Bá Nghị đong đầy vẻ sợ hãi.
Những phù văn đen thoáng hiện lên trong mắt Trịnh Đông Dương, trông hắn ta có vẻ kỳ dị vô cùng, ngoại trừ ngoại hình ra thì người trước mắt làm gì có nét nào giống với Trịnh Đông Dương.
“Đương nhiên là ban cho hắn ta vinh dự không gì sánh bằng rồi!” Trần Thuận cười lạnh.
Rồi quay đầu nhìn Ma La, hắn nói: “Đi đi, phế ông ta để tập luyện!”
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Ma La lập tức đi về phía Trịnh Bá Nghị.
Mỗi một lúc đến gần, khí thế trên người Ma La một mãnh liệt hơn.
“Ai đấy?”
Vào lúc này, đội ngũ bảo vệ trong biệt thự Thiên Tâm chợt xuất hiện.
Thủ lĩnh của dàn bảo vệ lại là người tập võ trong giới võ đạo ở một thành phố nhỏ.
Hắn ta lập tức cảm nhận được sự mạnh mẽ của những người ở đây, vượt xa hắn ta nhiều, đội trưởng đội bảo vệ lập tức nói vào điện thoại vô tuyến.
“Kẻ giết người!”
Ma La lên tiếng, giọng nói của hắn ta hết sức lạnh lẽo và vô tình!
“Ai mà to gan thế, dám giết người trong biệt thự Thiên Tâm của tôi!”
Vào lúc này, đột nhiên có giọng nói hùng hồn cất lên.
Rồi một người đàn ông trung niên lướt qua vài lần, xuất hiện giữa sân.
“Ông, muốn cản tôi à?”
Ma La nhìn ông ta với gương mặt không chút cảm xúc, những phù văn đen trong mắt sáng bừng.
“Trịnh Đông Dương?”
Người đàn ông trung niên lập tức thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Ông ta chính là chủ nhân của biệt thự Thiên Tâm, Quách Hoành Viễn, có thực lực chuẩn tông sư đỉnh cao, trong vòng ba năm nữa chắc chắc sẽ thành tông sư.
Những chuyện xảy ra trên con đường xuống Nam khiêu chiến của Trịnh Đông Dương, ông ta đều thấu tỏ.
Vào lúc này, ông ta cũng chú ý đến còn một người khác, ấy chính là Trịnh Bá Nghị!
“Ông Trịnh!”
Quách Hoành Viễn lại kinh ngạc thốt lên một tiếng!
Kết quả của cuộc quyết đấu sinh tử ban nãy đã lan truyền khắp võ đạo, đương nhiên ông ta cũng biết Trịnh Đông Dương đã nhận Trần Thuận làm chủ nhân.
Nhưng mà, ông ta lại không ngờ rằng Trịnh Đông Dương lại theo Trần Thuận đuổi giết Trịnh Bá Nghị.
Quách Hoành Viễn cũng nhìn thấy Trần Thuận chắp tay mà đứng ở đằng xa, đồng tử của ông ta khẽ co rút, bây giờ tên tuổi của Trần Thuận vô cùng vang dội trong giới võ đạo. Ông ta biết rằng đây không phải là chuyện mà ông ta có thể giải quyết được.
“Anh Trịnh, không ngờ anh lại có ngày lâm vào tình cảnh thê thảm như thế, thật khiến cho tôi mở mang tầm mắt, ha ha ha!”
Vào lúc này, lại có tiếng nói vang lên.
Sau khi người nọ nói dứt lời, một ông lão có đầu tóc trắng xóa nhưng gương mặt trẻ trung xuất hiện bên cạnh Trịnh Đông Dương.
“Ba!”
Quách Hoành Viễn nhìn thấy người ấy, ông ta bèn cung kính chào hỏi.
“Anh Quách, lần này phải làm phiền anh rồi!”
Trịnh Bá Nghị phun ra một bụm máu rồi nhìn người ấy, lão ta cắn răng mà nói.
Trịnh Bá Nghị và Quách Thiên Uy là chỗ quen biết cũ, thực lực của Quách Thiên Uy không hề dưới cơ lão ta.
Huống hồ chi biệt thự Thiên Tâm còn có đại trận bảo vệ.
Đây là lý do vì sao Trịnh Bá Nghị lại đi thẳng một nước đến nơi này.
Lão ta lo lắng Trần Thuận đuổi theo, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì ngoài ý muốn thì biệt thự Thiên Tâm có thể cứu mạng lão ta!
Chỉ cần đại trận bảo