Cô nghiến răng nói.
Sau đó, cô nhìn Lục Viên và Trần Thuận: “Các anh chờ đó cho tôi, các anh sẽ phải hối hận!”
Nói xong, Tô Mạn Phi đi thẳng vào chiếc Porsche của cô.
Lần này, Lục Viên không ngăn cản.
Cho đến khi cô lái xe đi khuất dạng, Lục Viên mới nhìn Trần Thuận với nụ cười khổ: “Lão đại, thật là xấu hổ quá đi!”
Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt anh ta lại có vẻ sầu não.
Đối với Tô Mạn Phi, Lục Viên thực sự là có chút tình cảm.
Nếu không, làm sao anh ta có thể chịu đựng được sự ngang ngược của Tô Mạn Phi.
“Câu này là tôi nói thì hợp hơn.” Trần Thuận mỉm cười.
“Ôi, dám coi thường anh em của tôi, người phụ nữ như vậy, không cần cũng được!” Lục Viên đột nhiên nhếch miệng cười: “Lão đại, đã lâu không gặp, hôm nay chúng ta không say không về!”
Một cảm giác ấm áp chợt lóe lên trong lòng Trần Thuận, Lục Viên khiến anh nhớ đến một vài anh em của mình ở Ma Giới.
“Không say không về!” Trần Thuận gật đầu ngay lập tức.
Cùng lúc đó, nhìn về hướng chiếc Porsche đang rời đi, một tia rét lạnh xuất hiện trong mắt anh.
Nếu không phải Lục Viên tát cô mấy cái tát khiến cô phải xin lỗi, hôm nay Trần Thuận nhất định sẽ để cô trải qua cảm giác đau đến không muốn sống.
…
…
Quán bar Mộng Huyễn 0h!
“Lão đại, anh nhìn thấy người ở đó không?”
Lục Viên đang khoác lác với Trần Thuận, nhưng đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn một người đi vào từ cửa rồi nói.
Trần Thuận thuận theo ánh mắt của Lục Viên mà nhìn sang.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường bước vào cùng một người phụ nữ quyến rũ đầy mê hoặc trong vòng tay anh ta, xung quanh là một nhóm đàn ông to lớn mặc vest.
“Đàn ông thì nên như vậy!” Lục Viên nhìn người đàn ông, thiếu điều có sao trong mắt, tràn đầy ghen tị.
“Người này là ai?” Trần Thuận nghi ngờ.
“Lão đại Bạch mà anh cũng không biết sao?” Lục Viên rất kinh ngạc.
Nhưng ngay lập tức, anh ta phản ứng được, Trần Thuận hoàn toàn không ở thủ đô, anh không biết cũng là chuyện bình thường.
Sau đó Lục Viên nhanh chóng giải thích: “Người này tên là Bạch Tư Minh, phố quán bar này đều là của anh ta, ở quận Tây Thành, anh ta là một đại nhân vật làm ăn trong hắc bạch lưỡng đạo!”
“Anh nhìn thấy người phụ nữ trong vòng tay anh ta không? Đó là Lam Trinh, cô ấy từng xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình nổi tiếng, tuy không phải là vai chính nhưng cũng rất nổi tiếng trong làng giải trí, nổi tiếng là sexy và mê hoặc, luôn có tin đồn rằng lý do khiến cô ấy trở nên nổi tiếng như vậy là do một đại lão nào đó ở kinh thành nâng cô ấy, không ngờ hóa ra lại là lão đại Bạch!”
Rõ ràng là bởi vì Lục Viên vốn đã ở tầng dưới chót của kinh thành sờ soạng lần mò, anh ta đối với chuyện này rất rõ ràng.
Tuy nhiên, Trần Thuận không có nhiều hứng thú.
Lão đại Bạch hay Lão đại Hắc gì cũng được, chọc anh thử xem, một bàn tay là bóp chết.
“Lão đại, anh nghĩ khi nào chúng ta mới có thể đạt đến trình độ của anh ta? Cuộc sống như vậy mới gọi là cuộc sống!” Kể từ khi lão đại Bạch đi vào, ánh mắt của Lục Viên chưa từng rời khỏi anh ta.
Còn thú vị hơn cả là nhìn thấy phụ nữ đẹp.
“Bàn Tử này, anh thực sự muốn trở thành một người như vậy sao?”
Trần Thuận hỏi đột ngột.
“Lão đại, anh đúng là nói nhảm rồi, nếu có thể khiến tôi trở thành một người có quyền thế như vậy, tôi sống ít đi mười năm tôi cũng bằng lòng!” Lục Viên hưng phấn nói.
“Được, tôi giúp anh!”
Trần Thuận nói.
Kể từ khi Lục Viên tát Tô Mạn Phi hai lần vì Trần Thuận, từ bỏ cái gọi là phấn đấu ít đi mười năm của mình, Trần Thuận đã nhận người bạn này.
“Được thôi, nếu có một ngày như vậy, anh sẽ là lão đại, tôi sẽ là lão nhị của anh!” Lục Viên cười hắc hắc.
Anh ta coi những lời của Trần Thuận như một câu nói đùa.
“Bồi bàn, thêm hai chai rượu whisky!”
Lục Viên uống cạn rượu trong ly rồi kêu lên với người phục vụ.
“Xin lỗi, thưa anh, anh đã tiêu hết 1,740,000,000 đồng, các anh cần phải trả đơn hàng trước rồi mới có thể tiếp tục tiêu phí!”
Một người phục vụ đến nói với Lục Viên.
“Bao nhiêu?”
Lục Viên trợn to mắt trong phút chốc.
“Tổng là 1,766,640,000 hưng vì giới hạn tiêu dùng nhiều nên chúng tôi đã chủ động xóa bớt phân số cho các anh, nên tổng là 1,740,000,000!”
Người phục vụ nói tiếp, trong mắt anh ta nhịn không được hiện lên nét cười trên nỗi đau của người khác.
“Sao lại có thể? Chúng tôi chỉ vừa đặt một vài chai rượu whisky, nhiều nhất là vài triệu, căng hết cỡ cũng chỉ vài chục triệu, anh vui lòng kiểm tra lại xem!”
Trên trán Lục Viên có chút đổ mồ hôi.
Tất cả tài sản ròng của anh ta cộng lại cũng chỉ lên đến vài chục triệu, nên trước đó đặt rượu anh ta chỉ đặt hàng dựa theo giá cả, sao có thể đắt như vậy.
Biết đấy, đây là chỗ của Lão đại Bạch, nếu không làm rõ ràng mà bị coi như uống rượu chùa, thì hôm nay anh ta và Trần Thuận sẽ phải bàn giao ở đây.
Người phục vụ thậm