Lục Viên nghe xong liền biết giọng nói này là của Trần Thuận.
“Hỏng rồi!”
Lục Viên thầm nói trong lòng, sau đó liền nhanh chóng mở mắt ra.
Chỉ thấy anh Hổ ngay lập tức bay lộn ngược, theo đó là vài người đàn ông to lớn mặc vest dưới tay anh ta, cùng nhau rơi xuống.
Động tĩnh tại đây ngay lập tức thu hút sự chú ý của một số người gần đó.
“Chết tiệt, đó không phải là anh Hổ sao, ai lại to gan đến như vậy?”
“Tối nay, e rằng sẽ có một vở kịch hay nữa!”
“Người cuối cùng gây náo loạn ở Mộng Huyễn 0h, nếu tôi nhớ không lầm, thì ngày hôm sau tôi đã thấy tin tức về cái chết bất ngờ của anh ta do nhảy xuống sông.”
Mọi người bàn tán.
Cho dù Trần Thuận vừa đá anh Hổ cách xa vài mét, nhưng không ai tán thưởng anh cả, ánh mắt họ chỉ đầy cảm thông và thương xót!
Ngay cả Tô Mạn Phi ở bên cạnh cũng không ngờ Trần Thuận lại dám làm chuyện như vậy với anh Hổ.
Cô chỉ nghĩ đến việc nhờ anh Hổ và những người khác bắt Trần Thuận quỳ lạy cô để cô trút cơn giận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Thuận lại dám phản kháng.
Mặc dù phản ứng của Trần Thuận vượt quá sự mong đợi của cô, nhưng nó càng khiến cô vui mừng hơn.
Trần Thuận, đây là cái chết anh tự tìm đến.
“Lão đại, chạy!”
Lục Viên đã phản ứng được, cảm thấy xúc động, lập tức kéo Trần Thuận chuẩn bị chạy trốn.
Trần Thuận dám động thủ với người của lão đại Bạch vì anh ta, Lục Viên đã có thể nghĩ đến kết cục bi thảm của hai người bọn họ.
Có lẽ ngày mai mọi người có thể thấy cả hai trên bản tin.
“Không sao đâu!”
Trần Thuận không những không chạy mà ngược lại còn kéo Lục Viên lại, cười với anh ta.
Lục Viên thấy vậy sắc mặt đột nhiên trở nên chua xót.
Bảo vệ ở cửa đã chú ý tới chuyện xảy ra ở đây, cả hai muốn chạy cũng không thể trốn thoát.
“Lão đại, muốn chết thì cùng nhau chết thôi, kiếp sau chúng ta vẫn là anh em!”
Lục Viên bất lực nói.
“Lũ rác rưởi, hôm nay ông đây sẽ chặt bọn mày!”
Anh Hổ không biết từ lúc nào đã đứng dậy, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Xung quanh, một nhóm những người đàn ông to lớn mặc vest bắt đầu đổ vào liên tiếp, tất cả đều là nhân viên bảo vệ trên danh nghĩa của quán bar này.
“Ồ”
“Có vẻ như vừa nãy hạ thủ quá nhẹ nhỉ!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Sau đó, anh Hổ lại đột ngột bay ra lần nữa.
Lần này, anh Hổ phun ra một ngụm máu, trong máu thậm chí còn có mảnh vỡ nội tạng, hiển nhiên là bị thương rất nặng, cuối cùng trực tiếp ngất đi.
Động tĩnh ồn ào trực tiếp thu hút ánh mắt của mọi người trong quán.
Tất cả mọi người đặt ly rượu trên tay xuống, hoặc dừng tư thế quằn quại, ngay cả đôi nam nữ đang háo hức không kịp chờ đợi trong góc, chuẩn bị “va chạm”, hay đôi nam nữ tản ra đầy nội tiết tố dừng lại động tác, nhao nhao nhìn về phía bên này.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào anh Hổ.
Sau đó, họ chuyển từ anh Hổ sang Trần Thuận.
Vừa… vừa nãy sao anh lại làm được?
Một số người ở gần đó có nhìn thấy cảnh tượng trước đó, không khỏi nghi ngờ, Trần Thuận chỉ là mấp máy môi, anh hoàn toàn không làm gì cả.
Sao anh Hổ lại bị đánh bay ra ngoài?
Ngay cả Tô Mạn Phi và Lục Viên, hai mắt đều trợn tròn, cực kỳ khó tin.
Nếu không phải biết là không thể xảy ra, họ gần như sẽ nghĩ anh Hổ là diễn viên, đang hợp tác đóng phim.
Tất nhiên, đây cũng không phải là điểm mà mọi người quan tâm nhất.
Quan trọng là, có người lại dám gây rắc rối trong Mộng Huyễn 0h.
Đây không chỉ là một sự xáo trộn mà còn là một đòn giáng thẳng vào ông chủ nhỏ của quán bar.
Đây là thử thách sự uy nghiêm của lão đại Bạch.
Thật là chán sống rồi.
Trần Thuận không quan tâm người khác nhìn gì hay nghĩ thế nào, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt rồi nhìn Tô Mạn Phi.
“Bây giờ, tôi cho cô hai sự lựa chọn!”
“Một, quỳ xuống xin lỗi!”
“Hai, tự tát mình mười cái tát!”
“Bằng không, tôi không ngại đánh phụ nữ, huống chi là huỷ một người phụ nữ xinh đẹp!”
Dám bẫy anh, còn dám đe dọa anh, vậy thì phải trả giá.
Giọng của Trần Thuận lạnh như băng.
Tô Mạn Phi nghe thấy giọng nói của Trần Thuận thì rùng mình.
Lại nhìn ánh mắt khiếp người của Trần Thuận, cả anh Hổ đang nằm một bên không biết sống chết.
Tô Mạn Phi cảm thấy tê cả da đầu một hồi.
Trần Thuận thậm chí còn dám đánh người của Lão đại Bạch, cũng có nghĩa là Trần Thuận thực sự sẽ ra tay với cô.
Ngay khi Tô Mạn Phi nghiến răng định nhận sai.
Đột nhiên có một động tĩnh lớn khác truyền đến.
“Hóa ra là Lão đại Bạch!”
“Chúa ơi, thực sự là Lão đại Bạch!”
Đột nhiên, một tràng tiếng kinh hô vang lên.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu trắng, đi tới đây cùng với một nhóm người đàn ông to lớn mặc vest.
“Xem ra cũng đã lâu không ra hoạt động nhỉ, người nào cũng dám ở chỗ của tôi gây sự, lại còn dám đả thương anh em của tôi!”
Bạch Tư Minh bước tới, chậm rãi nói.
Mỗi tháng, anh ta sẽ dành một ngày để đến