Thời gian, yên lặng trôi qua.
Sau giờ ngọ Ngự Lôi Cung có chút khô nóng. Thời tiết ở ma giới y như tính nết của các Ma vương hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, từ sáng đến trưa ngay cả một ngọn gió cũng không thấy.
Diệu Tinh nằm úp sấp bên cửa sổ, một tay chống má, nhìn giống như đang quan sát đám mây quái dị ở giữa không trung, kỳ thật trông đồng tử một mảnh trống rỗng, cho thấy y đang trong trạng thái ngẩn người.
Ngày thứ ba.
Diệu Tinh trong lòng thở dài, vốn định rời đi một đoạn thời gian để hảo hảo suy nghĩ một chút về quan hệ giữa hai người, không ngờ đến trong lòng ngàn vạn từ, gút mắt nan giải, an nhàn băn khoăn mới bắt đầu, tương tư đã sinh. Vượt qua hai đêm ở Ngự Lôi Cung, thế nhưng nằm ngủ bất an, lăn qua lộn lại, lăn lộn khó ngủ. Là từ khi nào thì bắt đầu, mình lại nuôi thành thói quen ngủ trong ôm ấp ấm áp? Lại là từ khi nào thì bắt đầu, hình ảnh một người khác đã khắc sâu vào tâm —— mãi đến khi lắp đầy khoảng trống? Thiếu hắn sớm chiều làm bạn, ngay tuy trôi qua an tĩnh, nhưng lại có một loại cảm giác khác làm cho người ta hít thở không thông mà lại cực độ buồn khổ lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, đuổi không đi lại trốn không thoát, mới ba ngày trôi qua, đã bị ép tới không thở nổi.
Khát vọng —— đây tuyệt đối là một loại chờ đợi mà trong lòng cấp thiết ao ước. Ngươi thật ra muốn cái gì đây? Diệu Tinh tự hỏi. Mới trước đây, ngươi muốn chỉ là sự quan tâm của cha mẹ, yêu thương của tỷ tỷ, kết quả…. Y cười chua sót. Rồi sau đó, ngươi thầm muốn quyền lực và địa vị, bởi vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình, đến mức bị người giày xéo —— lúc này đây, ngươi làm được. Bất quá, từ xưa đến nay hiểu được tất có sai xót, từ khi đó —— có lẽ bắt đầu sớm hơn, ngươi cũng đã vứt đi tình cảm của chính mình. Khoái hoạt là cái gì? Bi thương là cái gì? Phẫn nộ là cái gì —— thật lâu trước kia không phải ngươi đã ném đi sạch sẽ sao? Vì cái gì sao khi gặp hắn, những thứ vốn đã bỏ qua lại lần nữa trở về? Cho đến bây giờ, ngươi còn muốn cái gì chứ?
Diệu Tinh lại thở dài, giữa lúc lơ đãng đưa thanh âm ra miệng. Vấn đề này ba ngày trước Mộc Ngôn cũng đã hỏi qua mình, ngay cả trên đường đến Ngự Lôi Cung hắn cũng lãi nhãi một đường.
“Hảo hảo suy nghĩ một chút, đến tột cùng thứ ngươi muốn nhất là gì?”
“Như vậy, ngươi muốn cái gì?” nhớ rõ lúc ấy mình cũng từng bén nhọn mà hỏi lại như thế, chỉ vì nhìn thấu thản nhiên sầu bi cùng nồng đậm tâm sự mà Mộc Ngôn che dấu dưới đáy mắt.
“Ta a……” Mộc Ngôn ngửa mặt lên trời cười, trả lời như vậy, “Ta muốn thứ gì đó mà có lẽ cả đời này cũng sẽ không có được. Nhưng là, ta…..” Thanh mâu của hắn lưu chuyển, trong nháy mắt ánh mắt vững vàng đó đã in vào tâm của Diệu Tinh. “Tuyệt đối tuyệt đối sẽ không hối hận.” Lúc sau, hắn lại khôi phục thành bộ dáng sáng sủa quen thuộc, “Cho nên, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng làm chuyện mình hối hận nga. Trước kia ta từng vì một chuyện nhỏ mà nói tuyệt giao cùng người nào đó, kết quả không đến một ngày liền hối hận gần chết, muốn đi tìm hắn rồi lại không xuống nước được, khi hắn đến tìm ta giảng hòa, ta qua quả thật vui vẻ muốn bay lên trời…..” Ánh mắt của hắn ôn nhu vô hạn, dần dần đắm chìm trong kí ức tốt đẹp.
“Người kia …. là Tử Tốn?”
“Đúng vậy.” Mộc Ngôn thẳng thắn thừa nhận. “ ‘Giết bạn giết cha’ rất nhiều người đều nghĩ hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Chỉ là…” Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào Diệu Tinh, “Ta chưa bao giờ đem hắn trở thành bằng hữu mà đối đãi, chưa từng có.”
“….. Ta hiểu được.”
“Cảm ơn.” Mộc Ngôn nở nụ cười phát ra từ tâm, “Có thể có được bằng hữu như nhươi, thật tốt.”
“……….”
“Yên tâm đi, ta không sao.” Thiếu niên được xưng là ‘Phong ma vương’ trong thanh âm đã thấy hết thảy vân đạm phong thanh. “Vô luận như thế nào, muốn làm cái gì thì hãy thừa dịp vẫn còn thời gian mà tận lực làm đi.”
——Muốn làm cái gì thì làm sao?
Đúng vậy. Diệu Tinh nhảy dựng lên, mình làm việc từ trước đến nay không dài dòng dây dưa, cái gọi là làm dứt khoát thì dứt khoát, khi nào thì lại trở nên lo trước lo sau, giẫm chân tại chỗ? Mặc kệ bị thương tổn lớn đến cở nào, cũng không trông cậy vào việc có thể tha thứ cho đối phương hay không, quan trọng nhất là thấy rõ ràng lòng mình. Hơn nữa y không phải người gặp sợ hãi thì lùi bước.
Vội vàng đẩy cửa phòng ra, cất bước đi, đón gặp Lộ Lâm đang đến hỏi thăm. Nói đến thú vị, tỷ tỷ này của mình giống như dồn toàn bộ thân tình trăm năm qua mà bộc phát đi, vội vàng muốn thành lập quan hệ tỷ đệ tốt đẹp với hắn. Không đề cập đến việc được nhiệt liệt hoan nghênh khi mới đến Ngự Lôi Cung, chỉ cần mỗi ngày đến hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ liền làm y thụ sủng nhược kinh. Nhìn bộ dáng nàng liều mạng như vậy, nói không cảm động là giả, bất quá, trong khoảng thời gian ngắn nhận quá nhiều nhiệt tình cũng thật làm cho người ta tiếp thu không nổi.
“Tinh, ngươi muốn ra ngoài sao?” Thấy y vôi vàng, Lộ Lâm kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Có cần ta đi cùng ngươi không?”
“Không cần.” Diệu Tinh nhẹ nhàng nói. Sau khi quyết định, tâm tình hiển nhiên không trầm trọng như mấy ngày trước. Y cười rộ lên, “Ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.” Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lộ Lâm mà đi ra cửa lớn của Ngự Lôi Cung.
Lộ Lâm lăng lăng mà nhìn bóng dáng y đi xa, lại ngẩn đầu nhìn bầu trời u tối, không khỏi lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này? Phải đổi ngày sao?”
Bích Lạc Đàm
Nước đàm vẫn xanh biếc như cũ, Thương Sơn xanh tươi như trước, duy độc thiếu người làm bạn bên cạnh.
Suốt ba ngày qua chưa từng chợp mắt, theo lý nên thập phần mệt mỏi, dính gối ngủ liền, nhưng bất đắc dĩ nằm trên giường lại không ngủ được. Bên cạnh hư không làm người ta tịch mịch khó nhịn (tịch mịch? Kỳ quái, từ khi nào ta cũng trở nên đa sầu đa cảm), trong đầu nhét đầy thân ảnh người kia. Hai tròng mắt khi y mỉm cười, bộ dáng y nghĩ sâu xa, thậm chí ngay cả tư thái y đánh người….. Đều là mê người như vậy —— quả nhiên là tẩu hỏa nhập ma, độc tới tâm phế, mà giải dược duy nhất chính là người mình yêu đến đáy lòng cũng thương đến đáy lòng. Hỏa ma vương tựa vào một gốc liễu uốn cong cách không xa bờ đàm hơi hơi cười khổ, không thể tưởng được hàng năm quanh quẩn bên bụi hoa, nơi nào mình cũng dễ dàng đi qua hiện giờ cư nhiên sẽ mạc danh kỳ diệu cam tâm tình nguyện ở bên một người. Gần ba ngày, tưởng niệm mãnh liệt như nước, cỏ dại lan tràn —— rất muốn gặp mặt. Nhưng mà mình nói phải đợi y về, nếu sau khi chạy đi tìm y, y có thể hiểu lầm hay không, cho rằng mình không tin tưởng y? Tinh, mấy ngày nay ngươi có từng nhớ ta? Ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta một lân nữa sao —— ta thật sự…. Một chút chắc chắn cũng không có. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, bên bờ Bích Lạc Đàm, con ngươi màu đen mãnh liệt mà trong suốt của ngươi, giống như một ngôi sao nhỏ rực rỡ lấp lánh rơi xuống giữa trời đêm, làm ta thật say mê……
“Rầm”, bọt nước trong đàm rơi khắp nơi, đánh gảy suy nghĩ của Hắc Viêm, đưa mắt nhìn lại, trong thủy đàm đột ngột có thêm hai người (một màn rất quen thuộc). Hai người này một cao một thấp, một thon thả đoan chính thanh nhã, một tráng kiện hàm hậu.
“A!!” thẳng đến lên bờ, nam tử tráng kiện mới phát hiện bên cạnh có người, lập tức phát ra một tiếng quai kêu kinh thiên động địa, tròng mắt trừng thiếu chút nữa là rơi ra. “Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào mà theo tới?!”
“Ai nói ta là ‘cùng’ tới? Nơi này cũng không phải nhà của ngươi, ngươi có thể tới, vì sao ta không thể?” thiếu niên nhìn như tinh tế tinh xảo hai tay ôm ngực, một bộ dáng ngạo mạn.
“Ta…. ta là bị La Nạp đại nhân phái, phái xuống đây, ngươi, ngươi,….” lời nói tiếp theo bị người trước mặt hung tợn trừng, sợ tới mức nuốt lại vào trong bụng.
“Hừ, cũng không biết La Nạp đại nhân nghĩ như thế nào, cư nhiên phái một chướng ngại vật đến Địa giới tìm người! Chỉ bằng cảm giác phương hướng của ngươi —— ha, ha!” Hỏa Chích rất không tiết chế mà cười lạnh hai tiếng.
“Nhưng, chính là…. ngươi, ngươi làm như vậy, không phải là tự tiện…..” Mặt Kim Kiêu đỏ lên.
“Cho dù là tự tiện rời giới, trái lệnh không tuân thì thế nào?” Hỏa Chích hướng về phía hắn trở mình xem thường, “Cùng lắm thì hàng cấp của ta, dù sao ta cũng đã sớm chán ngấy danh hiệu Sí Thiên Sứ!”
“Gạt, gạt người! Lúc trước khi được thăng lên Sí Thiên Sứ, ngươi rõ ràng rất cao hứng……”
“Ngươi cái gì gọi là ‘cái này nhất thời cũng, cái kia nhất thời cũng’ hay không?” (Hạ không biết nè!!!)
Hỏa Chích không kiên nhẫn nói, “Ta hiện tại không muốn làm được không?”
“Không được.” Kim Kiêu mặt đỏ tai hồng, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn vững vàng phóng ‘ánh mắt nhất định pải giết’ tới Hỏa Chích, “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi, ngươi mau trở về!”
“Ta mới không về! Để ngươi một mình ở chỗ này xoay loạn, chỉ sợ qua ba năm năm ngươi cũng không tìm thấy người.”
“Này, nào có khoa trương như vậy? Nói chung ngươi mau trở về đi”
“Ta đã nói rồi, ta không về! Nếu ngươi nghe không hiểu, ta sẽ nói lại một lần!” Hỏa Chích không chút khách khí mà nhéo lỗ tai của Kim Kiêu rống to “Ta, không, quay về!!”
Nếu đổi lại là dĩ vãng, Kim Kiêu làm sao dám lên tiếng? Chính là lúc này đây, hắn phá lệ mà ôm lỗ tai thái độ khác thường mà rống lại: “Ngươi, ngươi rốt cuộc có biết chỗ này có bao nhiêu nguy hiểm a?! Làm không tốt chúng ta cũng không thể sống sót trở về!!”
Hảo tiểu tử! Cũng dám rống tôi —— muốn tạo phản a?!
“Vô nghĩa! Không nguy hiểm ta còn cùng đi cái rắm a!!” lúc thật tức giận, không khỏi nói ra lời thật lòng chốn dấu ở trong tâm. “Ngươi tên ngu ngốc này! Không hiểu rõ ràng ý của người khác chính là ngươi a, ngươi có biết ta có bao nhiêu lo lắng không?!”
………………
Lời vừa thốt ra khiến hai người giật mình ngốc lăng. Thoáng chốc, một cỗ nhiệt khí không thể ngăn chặn nhanh chóng lan đến khuôn mặt bạch ngọc của Hỏa Chích, hơn nữa còn nhanh chóng kéo đến hai bên tai. Khó có được nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Hỏa Chích, Kim Kiêu há to miệng nói không nên lời, như vậy cả hai đều ngẩn ngơ, thật lâu sau mới hồi thần.
——Một đôi thật biết điều. Nhìn hai người hóa thành con tò te, Hắc Viêm cảm thấy vận khí của mình thật không tồi. Vừa định nghĩ làm sao mới gặp được Tinh, cơ hội liền tự động dâng lên đến cửa. Hắn ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí xấu hỗ giữa hai người.
“Xin hỏi nhị vị cố ý tới đây tìm người sao?”
Hắn tự nhận mình hỏi thập phần khéo léo lại nho nhã lê độ, nhưng mà vì sao hai người đối diện lại dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn hắn?
Hỏa Chích cùng Kim Kiêu liếc nhau, nhiều năm ăn ý lẫn nhau làm cho hai người tâm ý tương thông. Trao đổi ánh mắt nghi hoặc, Hỏa Chích mở miệng đầu tiên.
“Ngươi là ai?”
“Hắc Viêm.”
“A?!” Kim Kiêu kinh hô, “Ngươi chính là Hỏa ma vương?”
“Đúng vậy a.” Hắc Viêm tận lực ‘hiền lành’ mà cười gật đầu.
“Tiểu Chích!” một khi xác định thân phận đối phương, Kim Kiêu chạy nhanh đem Hỏa Chích che dấu ở phía sau mình, không cho Hắc Viêm có cơ hội nhìn thấy một cái —— Hỏa ma vương phong lưu háo sắc vang rền thiên hạ, mọi người đều biết, cố tình bộ dáng Hỏa Chích lại người gặp người thích (Kim Kiêu nói), cũng khó trách hắn trông gà hóa cuốc, như lâm đại địch.
“Tiểu Chích,” Kim Kiêu thấp giọng nói với người phía sau, “Ta vừa ra tay, ngươi hãy đi mau, ta nhất định sẽ giữ chân hắn.”
“Ngươi muốn đi chịu chết sao?” Hỏa Chích lạnh lùng nói.
“Ta, ta không có việc gì.”
“……….” Hỏa Chích nhẹ nhàng than thở một câu.
“Cái gì?” Kim kiêu nghiêng tai sát vào lắng nghe.
“Thúi lắm!” Hỏa Chích giận tím mặt. “Nói cái gì ‘không có việc gì’?! Ngươi chết ta làm sao bây giờ?! Muốn bỏ ta lại một mình chạy đi đầu thai kiếp khác? Không có cửa đâu!”
“Tiểu Chích….”
“Câm miệng!” sống chết đã ở trước mắt, tên ngu ngốc này vẫn không hiểu cái gì hết. cắn chặt răng, Hỏa Chích rốt cuộc quyết định bất cứ giá nào. Hắn phụng phịu nói, “Ngươi đừng dài dòng! Tóm lại đời này là sống là chết ta đều cùng ngươi, lại nói lời vô nghĩa nữa ta sẽ đánh dẹp ngươi!”
Trong lời của hắn không có một chữ ‘tình’, cũng chưa nói một chữ ‘yêu’, nhưng ý cùng sống cùng chết, họa phúc cùng hưởng đã biểu đạt vô cùng rõ ràng sáng tỏ. Ngữ khí lại trảm đinh tiệt thiết, không cho người từ chối —— nếu nghe không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Kim Kiêu hiển nhiên cũng hiểu rõ. Chẳng qua, bình thường chỉ xuất hiện trong mộng nay bỗng nhiên trở thành sự thật, này kinh hỉ thật lớn làm hắn nhất thời khó tiêu hoa hết được, vẻ mặt cũng hoảng hốt lên, trước mặt tạm thời tiến vào trạng thái si ngốc, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
“Như thế nào?” Đợi một hồi không thấy hồi âm, Hỏa Chích giận dữ. “Có ta chết cùng ngươi ngươi còn không hài lòng cái gì?!” Ngữ khí mang ý ‘ngươi nếu dám nói một chữ không, ta sẽ khiến cho ngươi răng rơi đầy đất.
“Đương, đương nhiên vừa lòng.” —— loại trả lời này, chỉ do phản xạ có điều kiện.
“Hừ, này cũng không kém lắm.” Hỏa Chích cao ngạo lấy chóp mũi nhìn Kim Kiêu.
Kim Kiêu lúc này mới cảm thấy chân thật. Đúng vậy, này thật sự là lời Tiểu Chích nói, ngay cả tỏ tình đều cũng hung ác như vậy. Bất quá, cái gọi là mỗi hoa mỗi người ngắm, hắn chính là yêu chết cá tính thẹn thùng lại không được tự nhiên này của Tiểu Chích. Tưởng rằng cả đời này đều không đuổi kịp người, vừa rồi lại rành mạch, chính miệng hắn nói ra lời mà mình thiết tha mơ ước, chờ đợi thật lâu….. Ha ha ha! Kim Kiêu rốt cuộc nhịn không được mà mở rộng miệng, càng cười càng lớn.
Thấy người này vẻ mặt rất ngu ngốc, cười không còn hình tượng gì. Thấy hắn không dừng lại ngay được, Hỏa Chích liền không để ý tới hắn, quay đầu lại đưa mắt nhìn Hắc Viêm vẫn đang bàng quan.
“Ngươi mới vừa rồi có rất nhiều cơ hội, vì sao không ra tay?”
“Ta cũng không muốn động thủ với các ngươi.” Hắc Viêm từ từ mở miệng, “Cho nên các ngươi căn bản không cần sốt ruột như thế.” —— hai chữ ‘sốt ruột’ này đặc biệt được nhấn mạnh, hiển nhiên là chỉ vừa rồi Hỏa Chích vội vàng tỏ tình. Xuất hiện của mình ngược lại thúc đẩy chuyện tốt của người khác, trong lòng Hắc Viêm ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, lại thêm dấm chua trong lòng quấy phá, đương nhiên không tránh khỏi móc đối phương vài câu. Ai, nếu Tinh cũng nói như vậy với mình….
Mặt Hỏa Chích đỏ lên, trong lòng biết bị người chê cười, nhưng là phòng bị quanh thân không vì vậy mà nới lỏng nửa phần. Kim Kiêu cũng kinh ngạc mà ngừng cười, kỳ quái hỏi: “Vậy ngươi tính là cái gì?”
Hắc Viêm bày ra tươi cười ôn hòa, đời này đây là lần đầu tiên hắn ‘thân thiết’ với người khác như vậy (đương nhiên, không tính Tinh trong đó).
“Ta không tính làm cái gì hết. Chỉ là, nếu nhị vị tới đây là vì tìm người, bổn vương có thể lược tẫn miên lực, làm người dẫn đường.” Từ đó, ta có thể thuận lý thành chương mà đi Ngự Lôi Cung. Hắc hắc, này thật sự là một hòn đá ném hai chim, vẹn cả đôi đường —— Hắc Viêm âm thầm đắc chí.
Bốn đạo ánh mắt khó tin đồng loạt hướng về phía Hắc Viêm, giông như muốn chọc thủng mấy cái động từ đầu đến chân của hắn.
“Ta không tin.” Kim Kiêu bật thốt lên, “Hỏa ma vương của địa giới làm sao có thể tốt bụng đến vậy? Ngươi tưởng có thể lừa gạt bọn ta!”
Cái gì? Hắc Viêm nghe vậy giận từ trong lòng ra, lại nhìn Hỏa Chích một cái, cũng đầ mặt nghi ngờ, cả người căn thẳng, vận sức chờ phát động.
Xem ra bổn vương thật đúng là thất bại. Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên muốn làm một ‘chuyện tốt’, nhưng lại biến đổi bất ngờ như thế, trắc trở