"Trác đại ca!"
Hét một tiếng, Tiết Ngưng Hương vội vàng chạy tới, đỡ Trác Phàm đang nằm úp sấp trong vũng máu lên. Lại thấy trên ngực hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm tay, xuyên thẳng đến phía sau lưng. Hơn nữa sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng tái nhợt, thân nhiệt cả người từ từ lạnh xuống.
Thấy vậy, nước mắt của Tiết Ngưng Hương liền không ngừng rơi xuống, vội vàng la lên: "Trác đại ca, huynh mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.."
Có lẽ là bị đánh thức bởi những giọt nước mắt ấm áp, cũng có lẽ là tiếng gọi không ngừng bên tai giúp hắn tìm lại được ý thức sớm đã ngủ say, mày Trác Phàm hơi giật giật, hai mắt yếu ớt mở ra.
"Trác đại ca, ngươi tỉnh rồi!" Tiết Ngưng Hương vui mừng, kích động nói.
Trác Phàm mấp máy môi, hoàn toàn không thốt ra được lời nào, hắn đã rất hư nhược rồi. Dường như không bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn chết hẳn.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ trước mắt này đang khóc đến lê hoa đái vũ, Trác Phàm dừng lại một chút, đột nhiên hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng giơ lên một cánh tay chỉ về phía xa xa. Nhưng rất nhanh, liền vô lực hạ xuống.
Tiết Ngưng Hương nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy Huyết Anh yếu ớt nằm sấp trên đất. Chung quanh nó cũng là một vũng máu.
"Huynh là muốn ta đem nó lại đây?" Tiết Ngưng Hương nhìn Trác Phàm, hỏi.
Trác Phàm không có sức để trả lời, chỉ khẽ chớp mắt. Vì thế, Tiết Ngưng Hương lập tức liền hiểu được, nhanh chóng đem Huyết Anh đưa tới trước mặt trác Phàm, dựa theo ánh mắt hắn ra hiệu, đặt lên ngực hắn.
Trong thoáng chốc, Huyết Anh uể oải mệt mỏi chợt lóe hồng quang, nháy mắt biến mất, tiến nhập vào trong cơ thể Trác Phàm. Mà Trác Phàm cũng thở phào một cái, sắc mặt dần dần trở nên hồng hào, hô hấp cũng đều đặn hơn.
Huyết Anh này cùng hắn bản mạng song tu, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của hắn. Chỉ cần Huyết Anh vô sự, hắn cho dù chịu trọng thương cũng không cần quan tâm. Nhưng hiện tại, sinh mệnh Huyết Anh bị đe dọa. Hắn đành phải lấy máu tim mình cung dưỡng cho vật nhỏ này, chỉ là cách này là cách tạm thời mà thôi.
Hắn bây giờ cũng chỉ là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, tự mình khó bảo toàn, làm sao còn có thể cứu được Huyết Anh? Chỉ là Huyết Anh sau khi khôi phục được một ít, hắn cũng hồi được chút sức lực.
"Máu.. Máu.." Trác Phàm khàn giọng lẩm bẩm.
Tiết Ngưng Hương ngẩn ra, suy nghĩ một lát, lập tức lấy ra một cây dao căm cắt một đường trên cổ tay, máu tươi nháy mắt trào ra. Tiếp theo, nàng liền đưa cổ tay đến bên miệng Trác Phàm.
Một giọt máu tươi của thiếu nữ chảy vào trong miệng Trác Phàm, khí sắc của Trác Phàm dần dần khôi phục.
Tiết Ngưng Hương cảm thấy yên tâm không ít, thở phào một cái, khóe miệng nở một nụ cười vui mừng.
Bỗng nhiên, Trác Phàm đột ngột ngẩng đầu, cắn vào cổ tay nàng, liều mạng hút máu. Tiết Ngưng Hương cảm thấy cổ tay đau nhói, cũng cắn răng kiên trì, để cho Trác Phàm có thể hấp thu đủ.
Thời gian trôi qua, Trác Phàm không ngừng hút máu, sắc mặt của Tiết Ngưng Hương cũng càng ngày càng tái nhợt, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng hiểu được, đây là do nàng bị mất máu quá nhiều. Chỉ là nàng cũng không quan tâm, tùy ý để cho Trác Phàm tiếp tục hút máu.
Cuối cùng, Trác Phàm cũng buông ra, từng ngụm hít thở không khí trong lành, nhưng khi hắn nhìn đến hai gò má tái nhợt của Tiết Ngưng Hương, ánh mắt có chút phức tạp.
"Cảm ơn!" Trác Phàm sau khi được máu thấm vào làm dịu, rốt cuộc cũng có khí lực để nói chuyện. Tiết Ngưng Hương thấy vậy, không khỏi vui vẻ mà cười. Tuy rằng sắc mặt nàng hiện tại thoạt nhìn tái nhợt, có chút suy yếu, nhưng nụ cười này trong mắt Trác Phàm lại rất xinh đẹp.
Nghĩ đến hành động trước đây của bản thân, trong lòng hắn sinh ra một chút áy náy.
Ý niệm trong tâm khẽ động, một ánh sáng hiện lên trên tay Trác Phàm, bình sứ xuất hiện trước mặt Tiết Ngưng Hương.
"Ngưng Nhi, đây là tam phẩm Hộ Tâm Đan. Ngươi cho ta uống một viên, tự ngươi ăn một viên, sau đó ngươi đi nhìn xem tiểu tử kia đã chết chưa. Nếu chưa chết, cũng cho hắn một viên."
Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương gật đầu một cái, theo lời Trác Phàm cho hắn ăn một viên. Sau đó đi xem thương thế của tạ Thiên Dương, thấy hắn không chết, cũng sắp từ từ tỉnh lại, không khỏi mừng rỡ, lập tức cho hắn ăn một viên. Chỉ là khi đến lượt mình, lại không ăn.
Trác Phàm tuy rằng nằm bất động, nhưng trong lòng đều biết rõ hết thảy: "Ngưng Nhi, ngươi cũng bị thương, vì sao không ăn?"
Ngưng Nhi lắc lắc đầu, cười nói: "Tôi chỉ bị thương nhẹ, không thành vấn đề. Tam phẩm đan dược này quá quý trọng, vẫn là giữ lại cho các huynh đi."
"Ha ha.. có cái gì mà quý trọng, dù sao cũng là đồ Tiềm Long Các tặng không, không ăn thì đừng ăn!"
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thở dài. Lần này đến Vạn Thú Sơn Mạch, hắn chuẩn bị rất đầy đủ, chẳng những mang đủ linh thạch, còn có đủ loại đan dược.
Dù sao có vật tư từ hoàng thất và Tiềm Long Các cung cấp, ngoại trừ một vài đan dược vô cùng quý hiếm, hắn xem như chuẩn bị rất kỹ càng. Cho dù là một ít đan dược đặc thù, tìm cả Thiên Vũ Đế Quốc cũng không thấy, Ma Hoàng hắn cũng có thể tự mình luyện ra.
Chỉ là hắn không nghĩ đến, nhanh như vậy liền đều phải dùng tới!
"Ngưng Nhi, ngươi cứ ăn đi, đây là hắn nợ ngươi!"
Lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên. Tiết Ngưng Hương quay đầu nhìn lại, quả thật là Tạ Thiên Dương. Hắn hiện tại cũng bị trọng thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng như Trác Phàm, nhưng toàn thân cũng không thể cử động được nữa.
Đây nếu không kéo dài ba đến năm tháng, căn bản không có khả năng khỏi hẳn.
Hiện tại Trác Phàm không thể nhúc nhích, hắn cũng giống vậy, cho nên đối với Trác Phàm không sợ lắm, lạnh lùng nói: "Ngưng Nhi, ngươi chưa biết nhỉ, vị Trác đại ca này của ngươi ngay từ đầu đã muốn hy sinh ngươi, để ngươi làm mồi nhử. Hắn hiện tại thành ra bộ dạng này, cũng coi như tự làm tự chịu, hừ!"
Khi Trác Phàm nói ra kế hoạch của hắn, Tiết Ngưng Hương đã sớm ngất đi trong lôi hỏa phong bạo, căn bản không biết chuyện. Hiện giờ nghe được, không khỏi cả kinh, gương mặt nhìn sang Trác Phàm mang chút hy vọng.
Nàng làm sao cũng không muốn tin, vị Trác đại ca đã ở chung hơn một tháng, hơn nữa vào thời khắc mấu chốt cũng không bỏ rơi nàng, vậy mà ngay từ đầu đã có ý định hy sinh nàng.
Nàng vô cùng hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm, hy vọng Trác Phàm tự mình nói ra, rằng đây không phải sự thật. Nhưng mà, Trác Phàm lại chỉ trầm mặc, đôi mắt lạnh lùng kia lần đầu tiên không dám đối diện với nàng.
Mắt bất giác ngấn lệ, Tiết Ngưng Hương cố nén bi thương trong lòng, không biểu hiện ra