Tiết Ngưng Hương sửng sốt, khó hiểu nhìn Trác Phàm.
Trác Phàm mày nhíu chặt, hai mắt nhìn trừng trừng vào đám cỏ dại màu tím nằm rải rác ở sâu trong sơn động, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem chỗ đó, toàn bộ đều là Giải Ưu Thảo!"
"Giải Ưu Thảo có thể giải tỏa mệt mỏi, rất tốt mà, có cái gì không đúng sao?" Tạ Thiên Dương nhíu mi, kỳ quái hỏi.
Trác Phàm bất lực trợn mắt: "Đây là đối với con người, còn đối với linh thú, Giải Ưu Thảo này có tác dụng mê hoặc chúng, sẽ hấp dẫn linh thú xung quanh đi vào nơi này."
Tạ Thiên Dương ngẩn ra, tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả kinh kêu lên: "Ngươi là nói.. đây là bẫy?"
Ngưng trọng gật đầu, Trác Phàm khẳng định: "Đúng vậy, hơn nữa đây là bẫy do linh thú săn mồi bày ra. Toản Sơn Thử kia bị hấp dẫn đến đây, liền mang chúng ta đến!"
"Đáng chết, vật nhỏ ngươi trong lúc nguy cấp còn có thể tự chạy trốn, cố tình liên lụy chúng ta, lão tử nuôi ngươi có lợi ích gì chứ?" Tạ Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ lửa giận đều phát tiết trên người vật nhỏ kia.
Nếu là lúc bình thường, hắn căn bản không quan tâm đến chuyện này. Nhưng mà hiện tại, bản thân hắn bị trọng thương, chính là cá nằm trên thớt, toàn thân không có nửa phần sức để phản kháng. Vậy mà hiện tại lại rơi vào một cái bẫy sơ khai như thế này.
Nghĩ đến hắn đường đường là thiên tài đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, không bị U Quỷ Thất giết, lại chết ở trong miệng của một đám súc sinh, hắn liền tràn ngập không cam lòng.
Toản Sơn Thử kia dường như cũng ủy khuất, khẽ kêu vài tiếng, cúi đầu xuống.
Tiết Ngưng Hương không đành lòng, một bên ôm nó vào trong ngực, một bên chần chừ hồi lâu, hướng Trác Phàm hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tuy rằng nàng đối với Trác Phàm có khúc mắc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn xin hắn giúp đỡ.
"Còn có thể làm sao bây giờ, đi mau a!" Trác Phàm còn chưa lên tiếng, Tạ Thiên Dương đã thúc giục nói.
Trác Phàm trầm ngâm trong chốc lát, vội hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Tiết Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài sơn động, mây đen dày đặc, mưa như trút nước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Không rõ lắm, hẳn là đã qua một ngày rồi."
"Vậy thì tệ rồi!"
Trác Phàm thở dài, sắc mặt ngưng trọng dị thường: "Dược hiệu của Ẩn Tức Đan đã hết, chỉ sợ đám súc sinh này vừa đến, liền sẽ phát hiện. Hiện tại, phỏng chừng chúng đang từng đàn xông tới đây!"
"Cái gì?" Tạ Thiên Dương cả kinh, thiếu chút nữa rơi cả cằm: "Ngươi nói.. từng đàn?"
Gật đầu, Trác Phàm thở dài: "Phàm là linh thú cường đại, sẽ không dùng thủ đoạn này. Chỉ có linh thú cấp thấp mới có thể bố trí bẫy rập như vậy, hơn nữa đại đa số là hành động theo bầy đàn."
Dường như để chứng minh suy đoán của Trác Phàm, lời hắn nói vừa dứt, trong màn mưa mịt mù liên tiếp vang lên tiếng gầm của dã thú. Đôi đồng tử xanh biếc âm u, nhìn chằm chặp về hướng sơn động.
Nhìn sơ, có hơn một ngàn cặp mắt.
"Thị Huyết Tàn Lang!"
Ánh mắt Trác Phàm nhíu lại, thở dài: "Xong rồi, Thị Huyết Tàn Lang mặc dù thuộc nhị cấp linh thú, nhưng số lượng lớn, Lang Vương là tam cấp linh thú. Gặp phải chúng nó, cho dù là tứ cấp linh thú cũng không dám tùy tiện trêu chọc."
Tạ Thiên Dương kinh ngạc nhìn những ánh sáng xanh sâu thẳm kia đang không ngừng tiến gần về chỗ bọn họ, mặt hiện lên vẻ bi phẫn: "Ai, nghĩ đến thiên chi kiêu tử Tạ Thiên Dương ta lại chết ở cái nơi này, thật sự là trời đố kỵ anh tài a."
Vẻ mặt Tiết Ngưng Hương cũng hiện lên bi thương, nhưng Trác Phàm vẫn bình tĩnh như cũ.
"Tạ Thiên Dương!"
Đột nhiên, Trác Phàm lên tiếng: "Ngươi lấy thanh kiếm kia ra, giao cho Ngưng Nhi!"
"Ngưng Nhi?" Tạ Thiên Dương sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Cho dù Diệu Tinh Kiếm của ta là tứ phẩm linh binh, nhưng Ngưng Nhi thực lực chỉ mới tụ khí tứ trọng, sao có thể đánh lại đám súc sinh kia a."
Nói tới đây, Tạ Thiên Dương dường như cảm thấy cách phân chia sức mạnh thông thường như vậy có vẻ hơi không thích hợp, nhất là sau khi trịnh trọng liếc nhìn Trác Phàm, mới lại bổ sung: "Nàng cũng không phải ngươi, một tên tụ khí lục trọng có thể sánh vai với đoán cốt, thiên huyền cao thủ, mạnh như quái vật."
Trác Phàm bất đắc dĩ cười, nhàn nhạt đáp: "Ngưng Nhi cầm thanh kiếm kia, không cần đánh bừa, chỉ cần có thể đột phá ra ngoài là được."
Nói xong, ý niệm Trác Phàm khẽ động, một chiếc bình sứ nhỏ liền xuất hiện ở trước người hắn, nhưng mà hắn cũng không có sức để cầm lấy nó.
"Ngưng Nhi, bình Ẩn Tức Đan này ngươi giữ cho tốt."
Trác Phàm hít sâu, trên mặt một mảnh lạnh nhạt: "Chờ sau khi ngươi đột phá vòng vây, phải dựa vào nó rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch này, nhưng không cần trở về nhà, trực tiếp đi ra khỏi thành là được."
Nghe được lời này, vẻ mặt Tạ Thiên Dương ngẩn ra, hắn lúc này mới hiểu được ý của Trác Phàm.
Hai người bọn họ đều nợ Ngưng Nhi quá nhiều, hiện tại đã tới lúc phải chết, thật sự không nhất thiết lại liên lụy nàng. Nghĩ đến đây, ý niệm của hắn cũng khẽ động, đem tứ phẩm linh binh Diệu Tinh Kiếm luôn như hình với bóng với mình ra.
Nhìn ánh mắt quyết tuyệt của hai người, Tiết Ngưng Hương trầm ngâm hồi lâu, cầm kim kiếm kia phóng ra ngoài cửa động.
Thấy vậy, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương nhìn nhau cười, cùng dễ chịu thở phào, giống như buông xuống gánh nặng lớn trong lòng.
"Như vậy, phần ân tình này của chúng ta cũng có thể trả hết. Cho dù chết, cũng có thể không chút vướng bận!" Khóe miệng Tạ Thiên Dương nhếch lên, lẩm bẩm.
Sắc mặt Trác Phàm bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thật ra ta không quan tâm đến việc báo đáp ân tình, mặc dù hiện tại phải chết, ta vẫn không cam lòng. Chẳng qua, ta chỉ là không muốn nha đầu kia lại làm thêm chuyện gì cho ta, không hơn."
"Hừ, lãnh khốc vô tình!" Tạ Thiên Dương bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn.
Cứ như vậy, hai người đều im lặng, không nói chuyện với nhau nữa, lẳng lặng chờ đợi bầy Thị Huyết Tàn Lang xông vào ăn đến không còn gì sót lại.
Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng thét đột nhiên vang lên, một vệt máu ngột nhiên văng tung tóe lên trên mặt hai người.
Hai người họ không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn về phía trước, lại chỉ thấy giờ phút này, Tiết Ngưng Hương một người một kiếm đứng che ở cửa động, còn đám Thị Huyết Tàn Lang thì gầm gừ bao vấy lấy nàng, thỉnh thoảng có mấy con xông lên, liền bị nàng một kiếm chém rơi đầu.
Bởi vì sơn động này chỉ có một lối ra, cho nên nàng đứng chắn ở đó, liền có thể cản hết lũ sói lại, không để một con nào vào được!
"Ngưng Nhi, ngươi làm gì vậy?" Trác Phàm cả kinh, hét lớn.
Tiết Ngưng Hướng hét lên một tiếng, huy động kim kiếm. Lại một đạo kim quang hiện ra, giết chết ba con sói đói đang xông lên. Quay đầu nhìn hai người Trác Phàm, nở một nụ cười xán lạn: "Các huynh xem, chỉ cần ta thủ tại chỗ này, chúng nó đều không vào được!"
"Ngu ngốc, bọn xông lên đều là vật hi sinh, Lang Vương tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của chúng nó. Chính ngươi sẽ bị bọn chúng kéo vào chỗ chết!" Trác Phàm không khỏi chửi ầm lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lo lắng.
Tiết Ngưng Hương nhếch miệng cười, bất cần lắc đầu: "Lang Vương kia chính là dã thú đầu đàn, có thể không cần sinh mệnh của thuộc hạ nó. Nhưng các huynh là bằng hữu đầu tiên cùng thứ hai quan trọng nhất kể từ khi ta sinh ra đến nay, ta sẽ không bỏ lại các huynh."
Nói xong, Tiết Ngưng Hương lại vung kim kiếm, chém chết hai con sói đói đang lao lên. Bởi vì dọc đường đi bôn ba, lại có thương thế trong người, còn vì Trác Phàm truyền rất nhiều máu.
Sắc mặt nàng hiện tại khá nhợt nhạt, người đung đưa trong gió, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Chỉ là ánh mắt của nàng lại kiên định lạ thường, không hề sợ hãi.
Bá bá bá!
Tiết Ngưng Hương không ngừng vung kim kiếm, cùng với tiếng thét thê thảm vang lên, dưới chân nàng đã là một vũng máu lớn, những cái đầu sói khổng lồ chất đầy mặt đất.
Trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, hai tay đã giống như không còn là của nàng, hoàn toàn tê dại. Nhưng nàng vẫn vung kiếm như cũ, thân mình vật vờ trong gió.
Thật sâu nhìn thân thể nhỏ nhắn kia, đồng tử Trác Phàm run lên, trong mắt tựa hồ có một dòng nước ấm áp đảo quanh.
Nhắm mạnh hai mắt, Trác Phàm không thể nhìn được cảnh tượng phía trước nữa, hít sâu một hơi, trong lòng tựa như rỉ máu.
"Trác Phàm!"
Đột nhiên, Tạ Thiên Dương cắn chặt răng, hung tợn nói: "Ta hiện tại mới phát hiện, thì ra hai chúng ta, mẹ nó là đồ khốn nạn."
"Ừ!"
Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Tạ Thiên Dương nhìn hắn một cái, lại nhìn Tiết Ngưng Hương đang ra sức chiến đấu ở phía trước, cũng học theo bộ dáng của Trác Phàm, gắt gao