"Đợi đã!"
Trác Phàm kinh hãi kêu lên, ngồi bật dậy. Một tia nắng chói chang xuyên qua sơn động u ám, làm mắt hắn không khỏi nheo lại.
Giờ khắc này, hắn mới giật mình phát hiện, hắn vậy mà có thể cử động
Tuy rằng bây giờ còn có chút suy yếu, nhưng thương thế lại được chữa lành hơn phân nửa. Cẩn thận ngưng thần xem xét bên trong, chỉ thấy Huyết Anh kia an an ổn ổn nằm ở đan điền của hắn, mặc dù vẫn còn uể oải, nhưng đã không giống bộ dáng không còn sinh khí lúc trước, thậm chí đôi mắt nhỏ kia đã bắt đầu khẽ run run, như sắp tỉnh dậy.
Cảm thấy không khỏi hoảng sợ, Trác Phàm hoàn toàn có thể khẳng định, người đã xâm nhập ý thức của hắn tối hôm qua kia, tuyệt đối đã thoát ly cao thủ phàm giai. Nếu không sẽ không có khả năng thần thông quảng đại như vậy, trong một đêm không những chữa tốt thương thế cho hắn, thậm chí ngay cả vết thương chí mạng của Huyết Anh cũng hết thảy trị tốt.
"Nhưng mà.. người nọ tiếp cận mình, rốt cuộc có mục đích gì?"
Trác Phàm nhíu mày thật sâu, nâng tay sờ lên trán mình. Hắn còn nhớ rõ, người nọ đặt tay lên trán hắn một chút, dường như để lại thứ gì đó trong cơ thể hắn.
Chẳng qua, với thực lực của hắn hiện tại, cũng hoàn toàn không thể tra xét được gì.
Sau một hồi, Trác Phàm không nghĩ ra được gì, lắc đầu. Mặc kệ thế nào, người nọ cũng đã cứu hắn. Cho dù có mục đích gì, đó cũng là chuyện của sau này,
Với thực lực của hắn hiện tại, có cao thủ nào lại thèm tính kế với hắn?
Không khỏi thầm cười nhạo, hắn bây giờ mới phát hiện, hắn có khi đã suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại rõ ràng vẫn là một tên cặn bã tụ khí lục trọng, lại luôn mang trong mình tâm tư của hoàng giai cao thủ, thật sự là quá nhàn rỗi!
Hiện tại mục tiêu chủ yếu của hắn, chính là đề cao thực lực. Chỉ có thực lực cường đại, mới có tư cách chỉ điểm giang sơn.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Trác Phàm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài động. Tuy rằng cây cối xanh tươi đều đã cháy xém, nhưng ánh mặt trời kia vẫn rực rỡ chói chang.
Đột nhiên, một tiếng "ưm" vang lên, Trác Phàm theo âm thanh nhìn lại, mới chợt phát hiện Tiết Ngưng Hương đang nằm trong vũng máu, vô cùng suy yếu. Vì thế hắn vội vàng đi tới, nâng nàng dậy, cho nàng uống một viên Hộ Tâm Đan.
Sau khi một tia nguyên lực nhu hòa chạy quanh trên người nàng, Trác Phàm mới thở phào, yên lòng.
Thương thế của nha đầu kia chỉ là bị ở ngoài da, không đáng lo, chủ yếu là nàng đã dùng hết sức, tiêu hao toàn bộ nguyên lực để đối đầu với đám Thị Huyết Tàn Lang nên mới như vậy, tu dưỡng vài ngày liền không có việc gì.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tiết Ngưng Hương, Trác Phàm thầm than một tiếng, trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy, không nhịn được đưa tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt nàng, giúp nàng phủi bỏ vết bẩn.
Tựa hồ cảm nhận được bàn tay thô ráp của Trác Phàm, chân mày Tiết Ngưng Hương bất giác run lên, chậm rãi mở mắt. Đợi khi nàng nhìn đến khuôn mặt của Trác Phàm, khóe miệng vô thức cong lên, trông thật ngọt ngào.
"Trác đại ca, chúng ta đều đã chết rồi sao?"
"Yên tâm đi, chúng ta đều còn sống!"
"Gạt người, thương thế của huynh nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể hoạt động?" Tiết Ngưng Hương nhắm mắt lại, như đang nói mê: "Chẳng qua.. thật tốt quá, chúng ta đều chết cùng nhau.."
Nói xong, tiểu nha đầu lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Trác Phàm nhìn thấy bộ dạng bình thản của nàng, trong lòng bất giác mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt vào nơi sâu trong sơn động, đem Giải Ưu Thảo để bên người nàng.
Đối với nhân loại, đây là cách giải tỏa mệt mỏi tốt nhất, đối với thương thế của nàng cũng có lợi.
Sau đó, hắn lập tức đi tới trước người Tạ Thiên Dương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thái độ dĩ nhiên sẽ không có hiền hòa như vậy.
"Ê, tỉnh lại, tỉnh lại!"
Trác Phàm dùng chân nhẹ nhàng mà đá hắn hai cái, nhưng mà hắn cũng chỉ lắc lắc đầu, vẫn không chịu tỉnh lại như cũ,
Thấy vậy, Trác Phàm không khỏi cười nhạo một tiếng, nâng một cước lên hung hăng đá vào mông hắn!
A!
Một tiếng thét thảm thiết rung trời thấu đất như heo bị cắt tiết vang vọng khắp cả núi rừng. Rất nhiều linh thú sau khi nghe được, không khỏi hoảng sợ, đầy mặt kinh hãi nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đây rốt cuộc là gì, tiếng kêu lại có thể kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp hãi như vậy? Trong Vạn Thú Sơn Mạch chúng ta lại có thêm nhiều quái vật đáng sợ, thực sự càng ngày càng tệ mà..
Bên trong sơn động, mắt Tạ Thiên Dương đã ngấn lệ, môi không nhịn được run rẩy, nhưng cơ thể lại không cử động được, lẩm bẩm nói: "Đây là nơi quỷ quái nào vậy a, ta khi còn sống cũng không làm chuyện gì xấu, tại sao khi chết lại phải chịu loại khổ hình này?"
"Đá ngươi một cước cũng là khổ hình? Vậy thì ngươi đúng thật là đại thiếu gia của Kiếm Hầu Phủ, chưa thấy qua đại sự là gì!" Trác Phàm nhìn bộ dạng kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra của Tạ Thiên Dương, không khỏi bật cười.
Tạ Thiên Dương lúc này cũng thấy được Trác Phàm, không khỏi sửng sốt: "Gì, là ngươi đá ta? Dựa vào đâu.. Chúng ta rõ ràng cùng chết, dựa vào đâu ngươi có thể dụng hình với ta?"
Trác Phàm cười khanh khách: "Nếu chúng ta đều đã chết, dĩ nhiên chúng sinh ngang hàng. Đáng tiếc a, chúng ta đều còn sống, ngươi lại không thể cử động, cho nên.."
"Cái gì, chúng ta còn sống?"
Tạ Thiên Dương những lời khác đều không nghe lọt, chỉ nghe được hai chữ "còn sống", liền không khỏi vừa mừng vừa sợ, đợi khi nhìn đến tình hình ở chung quanh, lại cười to ra tiếng: "Ha ha ha.. Đúng là cái sơn động kia, chúng ta quả thực còn sống.."
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện có điểm không đúng, mày nhíu lại, mặt đầy sửng sốt nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, cả kinh kêu lên: "Nếu chúng ta còn sống, vì cái gì ngươi cử động được, ta lại bất động? Thương thế của ngươi còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lão tử a, hơn nữa tu vi của ngươi cũng không cao thâm như ta, vì sao.."
Trác Phàm khẽ nhún vai, đắc ý nhíu mày nhìn Tạ Thiên Dương. Thỉnh thoảng còn tùy ý nhướn nhướn lên một chút, khiêu khích cái tên thiên tài đệ tự luôn tự phụ này.
Tạ Thiên Dương cắn môi, trong mắt càng thêm kinh hãi, cuối cùng nghiến chặt răng nói: "Quái vật!"
Hắn thật sự nghĩ không ra, thương thế nặng như vậy, chỉ còn lại có nửa cái mạng, làm thế nào có thể trong hai ngày đã hồi phục đến mức này? Cho dù là cao thủ đoán cốt thất trọng như hắn, không có một hai tháng cũng tuyệt đối không đứng dậy nổi a.
Chính là.. làm thế nào.. ai..
Tạ Thiên Dương thầm thở dài một tiếng, ngũ vị tạp trần.
Vốn dĩ hắn biết được rằng Trác Phạm tụ khí lục trọng, nhưng thực lực, kiến thức cùng tâm kế đều mạnh hơn so với hắn, liền dĩ nhiên không hề dễ chịu. Vậy mà hiện tại, tiểu tử này lại xuất hiện thêm một cái kỹ năng thiên phú mới, nháy mắt hồi sinh đầy máu.
Này mẹ nó còn so sánh gì nữa, bị người ta quăng cách xa vạn dặm luôn rồi a..
"Trác Phàm, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi mẹ nó là người sao!" Tạ Thiên Dương hít sâu một hơi, oán hận nói.
Trác Phàm bật cười một tiếng, vỗ vỗ vai hắn: "Lão tử đương nhiên là người, chỉ là nhân phẩm so với người bình thường tốt hơn một chút mà thôi!"
Tạ Thiên Dương nhìn Trác Phàm ở trước mặt mình giả vờ như thế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bởi vì thân thể không cử động được nên không cách nào phản bác.
Chẳng qua cho dù thân thể có cử động được, đọ sức trực diện, Trác Phàm bố cái trận pháp liền có thể giết hắn trong giây lát, còn đánh cái gì mà đánh nữa?
Nghĩ đến đây, Tạ Thiên Dương lại nhỏ lệ chua xót, toàn bộ ngạo kiều của thiên tài đệ tử đều mẹ nó mất hết rồi!
Tuy nhiên, việc Trác Phàm có thể hành động đối với ba người bọn họ mà nói, lại là việc tốt nhất. Đó chính là hắn có thể bố xuất trận pháp bảo đảm an toàn của ba người.
Về điểm này, Tạ Thiên Dương không thể phản bác, Trác Phàm khôi phục lại, quả thực có tác dụng nhiều hơn so với hắn. Với thực lực của hắn, cho dù là thời kỳ đỉnh cao, tại cái chỗ này, ngoại trừ chính hắn, ai cũng bảo hộ không nổi, nhưng Trác Phàm lại có thể bảo hộ mọi người.
Linh thạch trong giới chỉ từng cái bay ra, Trác Phàm không nói hai lời, ở trước sơn động bày ra một đạo thượng cổ nhất cấp Thiên Ẩn Trận.
Trong khoảnh khắc, cả sơn động đều biến mất bên trong Vạn Thú Sơn Mạch, ngay cả một tia hơi thở