Tứ Nương không ở bên, hẳn là khi hắn hôn mê đã có biến cố gì đó, khiến Tứ Nương không thể ở bên chăm sóc, cũng đúng, thuật dịch dung của nàng trong giai đoạn hiện tại, có thể lừa không ít người, nhưng không gạt được cao thủ trong Trấn Bắc phủ này.
Cho nên, lúc này, chỉ có một mình hắn đối mặt với mọi việc.
Giờ dập đầu, nhận sư phụ, Trịnh Phàm cảm thấy cũng không thiệt.
Nếu như người mù hoặc A Minh ở đây mà nói, đoán chừng sẽ đồng thời dùng tay đè đầu hắn xuống a.
Dù sao, mặt mũi của chủ thượng vốn không quan trọng, trời mới biết, chẳng may chủ thượng bị chém, bọn hắn có bị xóa bỏ hay không?
- A, ngươi xem xem, ngươi xem xem, thất thúc, tư thế trèo lên cành cao của tiểu tử này đủ thuần thục a.
Thất thúc chỉ cười hàm súc.
- Muốn làm đồ đệ của thất thúc, có thể. Nhưng có một chuyện, ta cảm thấy cần phải nói cho rỗ, chuyện Mai gia ổ mấy ngày trước, là người làm?
- Phải!
Trịnh Phàm vô sỉ thừa nhận.
- Còn dùng cờ hiệu Trấn Bắc hầu phủ?
- Phải!
- Vì sao?
- Vì thuộc hạ muốn phát triển thế lực, muốn chiêu binh mãi mã, muốn địa bàn, muốn quyền lực, muốn vinh hoa phú quý, muốn có được càng nhiều vàng bạc, muốn được ngủ với càng nhiều nữ nhân xinh đẹp!
- Thô bỉ!
Lục Hoàng tử bỗng chỉ Trịnh Phàm, quát lớn:
- Tên ngu ngốc này, dám nói lời thô bỉ trước mặt tỷ tỷ ta.
Lục Hoàng tử nhìn thì như đang quát Trịnh Phàm, nhưng thực tế là đang thay hắn giải vây.
Thượng vị giả không sợ người tham tài, chỉ sợ ngươi thanh liêm mua danh chuộc tiếng!
- Ngươi rất thành thực, ta muốn hỏi ngươi, lúc trước nói ngươi tới Lý gia ta làm gia đinh, sao ngươi từ chối?
- Vì thuộc hạ muốn áo gấm về nhà, muốn làm quan lão gia, muốn kiếm bạc.
- Câu trả lời không tệ, kín không lỗ hổng.
Quận chúa đứng đậy, đi tới trước mặt Trịnh Phàm, cúi người xuống.
Trịnh Phàm cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, thời khắc này, bốn mắt nhìn nhau, rất gần.
- Trực giác nói cho ta biết, ngươi không đơn giản như vậy, lần trước lập công, có thể nói là may mắn, lần này cứu Hoàng tử, ta không thấy đơn thuần là may mắn như vậy.
- Là thuộc hạ thông đồng với Tả Cốc Lễ Vương, Tả Cốc Lễ Vương đáp ứng diễn với ta một hồi, cho ta một công lao.
- Ha ha ha…
Quận chúa ngồi thẳng lên, che miệng nở nụ cười.
Thất thúc cũng nở nụ cười.
Lục Hoàng tử cũng nở nụ cười.
Hiển nhiên, bọn hắn cho rằng, đây là chuyện cười lớn.
Trịnh Phàm cũng nở nụ cười, chỉ là hắn đang cười trong lòng.
Xem ra, có lúc nói thực, người ta lại không tin.
- Thất thúc, người này, không đơn giải.
Quận chúa nhắc nhở.
Thất thúc gật đầu:
- Ta biết!
Quận chúa nhìn sang Lục Hoàng tử:
- Ta nghe nói, mấy năm nay trong kinh bị nhiễm không khí của Càn Tấn, nam phong quý tộc ngày càng nhiều, Tiểu Lục tử, ngươi thì sao?
- Ta chỉ là tiểu Vương gia nhà tản, nhiệm vụ đời này, cũng như heo giống, chính là khai chi tán diệp cho Cơ gia ta. Nếu nhiệm vụ này còn không làm được, phụ vương ắt không tha cho ta.
- Vậy thực đáng tiếc, Tiểu Lục tử, ngươi xem Trịnh giáo úy này, vận thế vượng, lại là kỳ tài luyện võ, ngươi có thể thu vào phòng, đảm bảo vượng phu.
- Tỷ tỷ nói giỡn, chuyện này tuyệt không được.
Lúc này, một đầu Thanh tước từ cửa sổ bay vào, đậu trên vai quận chúa, thì thầm với quận chúa.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?
Quận chúa gật gù:
- Người của Vương đình Man tộc tới, muốn đón thi thể Tả Cốc Lễ Vương.
- A, là tới nhặt xác, tỷ tỷ định xử lý thế nào?
- Không phơi xác hắn bảy ngày bảy đêm, người ngoài còn tưởng Trấn Bắc hầu phủ ta dễ bắt nạt.
Quận chúa vừa nói, ánh mắt vừa nhìn Lục Hoàng tử.
- Nhưng, nếu Vương đình Man tộc không chịu bỏ qua thì sao? Dù sao hắn cũng là Tả Cốc Lễ Vương.
- Tiểu Lục tử.
- Đệ đệ ở đây.
- Nói thế nào a, nếu không phải trước khi phụ thân đi kinh thành đã chào hỏi với thất đại tổng binh, khiến ta không thể điều đồng nhiều Trấn Bắc quân hơn, nếu không, ngươi cho rằng chỉ vẻn vẹn