- Điện hạ, lão nô vô dụng, làm phiền Điện hạ phải chăm nom, khặc khặc khặc... Lão nô không có gì đáng ngại, có Trần sư phụ ở bên cạnh chăm nom là ổn, Điện hạ chớ lo.
Trương công công nằm ở trên giường, nói mấy câu phải khặc mấy lần, cả người nhìn như sương cà, héo bẹp.
Trần Quang Đình đứng bên cạnh, Trịnh Phàm và Lục hoàng tử từ lúc đi vào, thấy trong tay hắn vừa vặn cầm một cái bồn, trong chậu còn có một cái khăn lông, chắc đang chuẩn bị lau chùi thân thể lão thái giám.
- Trương công công không sao thì tốt rồi, tình huống bên trong phủ Trương công công cũng rõ ràng, may mắn có Trương công công chăm sóc, bằng không ta tối ngủ không được ngon giấc.
- Điện hạ nói giỡn, có thể hầu hạ Điện hạ, chính là phúc phận mấy đời của nô gia.
- Trần sư phụ, làm phiền ngài chăm nom Trương công công, chúng ta chờ Trương công công khỏi hắn mới lên đường trở về kinh.
- Điện hạ nói quá lời, đây là việc thần nên làm, Trương công công vì vì bảo vệ Điện hạ mà bị thương, chẳng khác nào vì bào vệ thần mà bị thương.
- Ừm.
Lục hoàng tử không muốn ở đây trì hoãn, xoay người rời khỏi phòng, Trịnh Phàm thấy Lục hoàng tử không giới thiệu mình, cho nên không nói chuyện với hai người kia, theo Lục hoàng tử rời đi.
- Hứ, tên kia cứu Lục hoàng tử sao?
Trương công công mở miệng hỏi.
- Đúng, có người nói hắn là giáo úy Trấn Bắc quân.
- May có hắn, nếu không Điện hạ trong tay Man tặc xảy ra bất trắc gì, ta và ngươi chỉ có lấy cái chết tạ tội, nói không chừng thân nhân phải sung quân thú biên.
- Ngươi tốt nhất nên nói ít lời đi, ta cọ rửa thân thể của ngươi một lần, biết ngươi thích sạch sẽ.
- A, ta đây thực sự có phúc mà, có thể được nhân tài Đại Yến hầu hạ ta, ha ha, vết thương này giá trị, ha ha.
…
- Ngươi có thể đi được sao?
Lục hoàng tử hỏi Trịnh Phàm.
- Không có gì đáng lo.
Miệng vết thương chỗ bụng của hắn tự nhiên không khép nhanh lại như vậy, dù sao hắn không bị A Minh cắn sơ ủng.
Nhưng Kim Sang dược tốt nhất phối hợp thêm với khả năng khống chế khí huyết, trừ phi động thủ đánh nhau, bằng không đi lại cũng không ảnh hưởng lớn.
- Được, vậy chúng ta đi ăn cơm.
- Trong phủ không có đầu bếp sao?
Trịnh Phàm hơi ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên có, nhưng đồ ăn bên trong Trấn Bắc Hầu phủ cung cấp cho tập thể, trừ bỏ nữ quyến và người bị thương ra, sĩ quân ăn cái gì mọi người ăn cái nấy, cơm canh đều do bên hậu cần đưa tới.
- Cái này trước kia ngươi cũng ăn rồi, không phải tự làm khổ bản thân sao.
- Được.
Vị trí Trấn Bắc Hầu phủ không có tường thành, trừ bỏ bàn thân Trấn Bắc Hầu phủ có một ít kiến trúc cao chót vót bên ngoài, bốn phía hầu hết đều là nhà trệt thậm chí là lều vải.
Nói đây là một tòa thành thị không bằng nói đây là một tòa đại quân doanh.
Có điều bên ngoài ngược lại náo nhiệt, cũng có phố xá.
Tình hình như vậy có điểm tương đồng rất lớn đối với việc hình thành một tòa thành thị, đám quân sĩ cầm quân lương, kiểu gì cũng phải tiêu dùng, mà gia quyến binh lính cũng phải sinh hoạt, từ đó mô hình một tòa thành thị chậm rãi thành hình.
- Điện hạ không mang theo hộ vệ sao?
Sau khi ra ngoài, Trịnh Phàm thấy bên người Lục hoàng tử chỉ có một mình hắn, không khỏi tò mò hỏi.
- Không có chuyện gì, nơi này đã thuộc phạm vi Hầu phủ, không ai dám ở chỗ này gây sự.
Có thể thấy, Lục hoàng tử rất an tâm vấn đề an ninh ở nơi này.
Đã như vậy, Trịnh Phàm cũng không hỏi nhiều nữa, nếu gặp phải nguy hiểm quá mức, hắn tự mình trốn trước, còn Lục hoàng tử này tự lo đi.
…
Lục hoàng tử chọn một quán thịt dê ngồi xuống, gọi hai phần canh dê cộng thêm bốn bánh bột ngô.
Canh dê rất nhanh được mang tới, Lục hoàng tử vừa xé bánh bột ngô ném vào bên trong canh dê, vừa nhìn Trịnh Phàm nói:
- Ngươi biết không, mấy tháng trước, Hầu gia bị phụ hoàng dùng mấy đạo Thánh chỉ triệu kiến vào kinh. Ngày đầu tiên vào kinh, Hầu gia đến Toàn Đức lâu, một mình ăn hết năm con vịt quay.
- Chẳng lẽ đây cố ý muốn biểu tình bản thân có thể ăn, thân thể vẫn còn cường tráng sao?
- Ngươi nghĩ quá rồi, thuần túy do cơm canh trong Hầu