Lục hoàng tử nghe câu này về sau, môi hơi giật giật, tựa hồ trong lòng đọc thầm câu nói này nói:
- Thông suốt, sâu sắc, tiểu tử ngươi, trình độ nói chuyện không tệ.
Có điều Cấm quân trong kinh đều do nhị ca nắm giữ, quận binh Thiên Thành quận do đại ca nắm giữ, binh lực bên ngoài đo Trấn Bắc quân chiếm đệ nhất, bị Lý gia gần như độc chiếm.
Lần này ta thỉnh thoáng mới ra ngoài Kinh đi dạo, những ngày bình thường đều không được tự ý ra ngoài, ngươi nói xem ta đi nơi nào chiêu binh?
- Chính là ty chức.
- Ta nói lão ca ca ngươi, có thể khiêm tốn được không, tên gia hỏa ngươi có thể khắc hai chữ “Gian Nịnh” lên đầu.
- Hảo đệ đệ của ta.
- Ngừng, đình chỉ! Ta sai rồi, ta không nên cho ngươi cơ hội.
- Điện hạ, binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt, thần tử không muốn làm gian nịnh chưa chắc là thần tử tốt.
- Ngươi biết đây là nơi nào không mà xảo ngôn như vậy?
- Ta chỉ biểu lộ cảm xúc.
- Được rồi, ông chủ tính tiền.
- Ạc, Điện hạ, ty chức không mang tiền.
Trịnh Phàm bị thương, sau khi hắn tình lại đã nằm trên giường, bộ y phục này do Lục hoàng tử cho hắn, nơi nào có cơ hội bỏ tiền vào, cũng may Lục hoàng tử mang tiền theo nói:
- Chớ hoảng sợ, ta ra cửa đều mang tiền.
Nhìn động tác thuần thục trả tiền của Lục hoàng tử, Trịnh Phàm bỗng nhiên hơi thương cảm tên oa nhi này rồi.
Chờ trả tiền xong, Lục hoàng tử tựa hồ không dự định về Hầu phủ, mà mang theo Trịnh Phàm tiếp tục đi dạo.
Cứ đi dạo đi dạo đến một chỗ nhà thổ, bên bên cửa đều có màn đỏ, theo phong tục Bắc địa.
- Này… Điện hạ.
- Làm sao, vất vả đến Bắc địa một chuyến, Trần Quang Đình lại đang chăm sóc Trương công công không đi theo, ta dự định đi ăn mấy món ăn dân dã?
- Ty chức cảm thấy, Điện hạ tựa hồ không thiếu nữ nhân đi.
- Nữ nhân, cũng không phải thiếu, nhưng nam nhân mà, kiểu gì không có hoa tâm, bên trong màn đỏ này không thiếu hàng tốt, có cả người Tây vực, chà chà vóc dáng kia, tư thế kia, thực sự rất quyến rũ.
- Ty chức khâm phục.
- Hả? Ngươi khâm phục ta cái gì?
- Khâm phục Điện hạ dũng cảm tiến thủ, can đảm khiêu chiến tâm chí.
- Tên này nịnh nọt không đầu không đuôi, trình độ nói chuyện của ngươi so với trước tựa hồ không hợp.
- Cây tăm quấy lu lớn, đỉa du ngoạn trường giang, Điện hạ không phải ai cũng có dũng khí này.
- Phốc... Ha ha ha ha!
Lục hoàng tử cười cong eo.
- Ta nói, ngươi siêu gian nịnh.
Trịnh Phàm: “…”
- Ồ không, xin lỗi, Trịnh Phàm ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy, thích ngươi nói chuyện cùng ta, hay ngươi theo ta về kinh đi, ở bên trong phủ cô gia, mỗi ngày phụ trách nói chuyện phiếm với ta.
- Tiện chứ?
- Không có cái gì không tiện, ta có thể để Trương công công thu ngươi làm đệ tử, thủ đoạn Luyện Khí sĩ của hắn, có bao nhiêu người phải đỏ mắt đấy.
- Điện hạ, loại chuyện cười này không nói ra được.
- Ta bảo được là được, không muốn mất cái dưới, hãy theo ta đi vào, hai huynh đệ ta cùng nhau tiến thủ!
- Điện hạ, trên người ty chức vẫn bị thương đây.
Nói xong, Lục hoàng tử kéo Trịnh Phàm tiến vào nhà thổ.
Bố cục bên trong hơi chật hẹp, có một hành lang miễn cường đủ hai người cùng đi vào, hai bên hành lang, có từng màn đỏ cách các gian phòng.
Ngươi có thể xốc lên màn đỏ, có thể nhìn thấy nữ nhân bên trong.
Nữ nhân sẽ quăng mị nhãn đối với ngươi, hoặc dáng vẻ giả vờ đoan trang, nói chung dùng đủ mọi cách để ngươi chọn nàng.
Theo Trịnh Phàm, điều này xác thực vượt mức quy định, người của thời đại này biết chơi đùa.
- Ha ha, ta đã chọn xong, đi vào trước đây.
Trịnh Phàm quay đầu, nhìn về phía nữ nhân mắt xanh tóc vàng bên trong gian phòng kia, cái lu này không phải lớn bình thường.
Nữ nhân này, coi như bên trong phương Tây cũng tính thuộc loại thể trạng cao lớn.
Trịnh Phàm tiếp tục đi vào trong, nói thật hắn không có loại ý nghĩ kia, bởi