Đinh Hào có chút tịch mịch:
- Chẳng lẽ, các ngươi còn có thể để tên phế nhân như ta đứng dậy được?
- A…
Người mù trầm tư, tùy tiện nói:
- Trên lý thuyết, điều này hoàn toàn có thể, còn có thể giúp ngài hoàn toàn hồi phục như cũ.
Ánh mắt Đinh Hào chớp động, thân thể “Phù phù” té xuống đất, bò trên mặt đất, những vẫn nghếch cái cổ lên, nhìn người mù, không dám tin:
- Ngươi lừa ta sao?
Người mù Bắc chăm chú đưa tay chỉ mắt bản thân, Tứ Nương thấy người mù lại làm động tác này, có chút bất đắc dĩ vô trán.
- Nhìn vào mắt ta.
Đinh Hào: “…”
- Chỉ đùa thôi, chớ để ý.
- Ách…
- Chỉ cần ngài có thể dạy tốt, giúp chủ thượng của chúng ta nhanh chóng trở thành võ giả, thậm chí giúp hắn sớm ngày nhập phẩm. Như vậy, chúng ta sẽ là người nhà, đối với người nhà, chúng ta chưa bao giờ để ai chịu thiệt. Ta ở đây hứa với ngài, ngày chủ thượng nhập phẩm, cũng là ngày mà ngài hồi phục như cũ. Tới lúc đó, ngài lại có thể đi tìm Bắc Phong Lưu thị kia báo thù. Đương nhiên, nếu ngài có thể được chủ nhân chúng ta tán thành… khặc khặc, chỉ cần chủ nhân hạ lệnh, chúng ta đều có thể giúp ngài một tay…
Đinh Hào đầy vẻ hi vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhưng lúc này, so với thần sắc xam tro lúc trước, thực sự tốt hơn nhiều.
- Ta vẫn cảm thấy, ngươi đang gạt ta.
Người mù Bắc không hề bị lay động, nói:
- Lừa một người xưa nay không để ý tới thủ đoạn cao minh hay không, mà xem người đối mặt với nó, có nguyện nhận bị lừa hay không. Ngài, đồng ý không?
- Ta đồng ý.
Lúc này, Tứ Nương ở bên nghe có chút ghê răng:
- Chà chà, lúc nào có phải nên phát một khúc Đào Triết ca?
- Muốn nghe thì có thể cầm nhị hồ của ta tới đây.
- Đừng nói với ta, ngươi còn thích khúc này nhé.
- Ta vẫn thích đàn dương cầm hơn.
- Lần sau có thể tìm đội buôn hỏi một chút, nếu bên kia có thể làm ra. Nhưng vậy sẽ kiếm cho ngươi một cây, nếu như không có, ngươi có thể tự vẽ một bản, ta giúp ngươi tìm người làm theo yêu cầu.
- Tự mình thiết kế, ta nghĩ không ổn lắm.
- Đến thời đại này rồi, ngươi còn chú ý cái gì?
Đinh Hào ở bên thấy hai người nói mấy lời cổ quái, không nhịn được hỏi:
- Chúng ta, bao giờ có thể bắt đầu?
Hiện tại thì hay rồi, hoàng đế không vội, thái giám đã gấp.
Nhưng người mù Bắc lại rất hài lòng với thái độ năng động này:
- Ngài nên tới gặp chủ nhân ta, nhưng chuyện giảng bài thì để ngày mai bắt đầu, thời gian còn lại trong hôm nay, ta cần ngài nói rõ việc tu hành của võ giả, để ta có thể chuẩn bị trước một chút, cũng có thể trợ giúp ngài trong việc dạy, giúp học sinh của ngài, cũng là chủ thượng của chúng ta có thể học tập tiến bộ tốt hơn.
Bảy tên Ma vương học trước, sau đó sẽ phụ đạo với Trịnh Phàm.
Cảm giác này, khá giống bảy tên sinh viên Bách Khoa, An Ninh đi học cùng một học sinh tiểu học, chờ học xong, đám người còn phải vò nát kiến thức học được, truyền lại cho học sinh tiểu học kia.
Đãi ngộ này, thực sự độc nhất vô nhị.
Đinh Hào thoải mái gật đầu:
- Được.
…
Người mù Bắc cùng Tứ Nương đồng thời rời khỏi phòng, người mù Bắc mở hay tay, nhẹ nhàng chậm rãi xoay người, nói:
- Tứ Nương, dặn hạ nhận chuẩn bị cơm canh cho tiên sinh, nói hắn dùng cơm xong có thể nghỉ hai canh giờ, không, một canh giờ.
- Ta đã chuẩn bị rồi.
- Được.
- Mà, người mù, trước đây ta đã biết ngươi rất âm, nhưng không nghĩ tới, ngươi lại có thể tàn nhẫn như thế, dùng tính mạnh cả nhà Vương Lập uy hiếp người ta.
- Ách, Vương Lập vì bảo vệ hắn, chết trước mặt hắn, ta lấy tính mạnh cả nhà Vương Lập uy hiếp hắn, có gì không ổn sao?
Tứ Nương gật đầu:
- Rất ổn.
- Vậy, ngươi muốn nói gì?
- Vấn đề là, thê tử Vương Lập có thai rồi.
- A, hình như thế.
Người mù Bắc hơi phản ứng.
- Cho nên, sự uy hiếp của ngươi, lấy cả tính mệnh