- Bắc tiên sinh, ngài là Ma pháp sư sao?
Đinh Hào cảm thấy khiếp sợ.
- Đinh tiên sinh, ngài có thể hiểu như vậy, có điều, mấy người chúng ta đều có chút đặc thù, giờ có thể ngài có chút không quen, nhưng ngài yên tâm, ít lâu nữa ngài sẽ mất cảm giác.
- Ồ… được, được rồi.
- Đinh tiên sinh, giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa, mời ngài nói lại pháp môn vận khí một lần, chúng ta sẽ đánh dấu.
- Được, ta chỉ nói về thứ ta hiểu.
- Vậy thì tốt.
Dù sao, có thể đổi người khác, chờ ngươi dạy xong những gì ngươi hiểu, chờ chủ thượng nhập phẩm, mọi người có thể tăng thực lực, có thể đi bắt một con dê khác về a.
- Bước đầu của một võ giả là luyện khí, lúc nhỏ luyện cơ sở.
Tứ Nương nghe thấy, có chút mất hứng:
- Như vậy, chẳng phải chủ thượng không thể tu luyện?
Không nói Trịnh Phàm đã lớn, mà nói phải luyện từ bé, tới giờ cần bao nhiêu năm?
- Không không không, ta không có ý này, bởi khi còn bé, kỳ thực là tạo cơ sở, chứ không gánh được tu luyện quá nặng. Dù sao khi còn nhỏ, xương cốt còn chưa hoàn toàn phát dục, có thể luyện cơ sở một chút, nhưng nếu lúc ấy đã mạnh mẽ tu luyện, trừ bỏ các đại môn phiệt có được tài nguyên bồi dưỡng thân thể, đối với phần lớn võ giả mà nói, hoàn toàn chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.
- Yên lặng nghe lão sư nói, không có việc thì đứng nói chen vào.
Người mù Bắc cảnh cáo Tứ Nương.
- Đã rõ.
Tứ Nương qua loa cúi đầu.
- Căn bản của một người là khí huyết, cửu phậm võ giả, chính là luyện được khí huyết. Mỗi nhà đều có pháp môn luyện võ riêng, phương thức vận khí cũng có nhiều khác biệt, thứ ta biết, là một môn trong đó. Đầu tiên là khí tụ không cốc.
- Không cốc, là ở đây? Hay ở đây?
Lý giải về huyệt vị của Đinh Hào có chút khác với người mù Bắc, cho nên người mù Bắc chỉ có thể dùng ngân tệ để đi thử vị trí.
- Chỉ lên một chút, đúng, chính là chỗ đó.
- Há, ở đây.
Không cốc, chính là vị trí trên rốn một chút.
Niệm lực của người mù điều khiển ngân tệ điểm lên.
- Tứ Nương, động thủ.
- Được.
Tứ mương cầm một sợi kim, trực tiếp đâm vào cơ thể A Minh.
Đinh Hào: “…”
- Có cảm giác gì không?
Người mù Bắc hỏi A Minh.
- Ngươi muốn có cảm giác gì?
A Minh hỏi ngược lại.
- Có cảm giác nóng?
- Máu ta lạnh.
- Há, xin lỗi, ta quên mất.
Lập tức, người mù Bắc lại nhìn về phía Đinh Hào:
- Tiên sinh, tiếp theo thế nào?
- Cái này… bắc tiên sinh, chúng ta có thể vẽ, không cần như vậy…
Cầm một cây ngân châm lớn như vậy, trực tiếp đâm vào, tựa như đem da thịt thành vải thêu hoa vậy.
Dù là Đinh Hào đã trải qua nhiều sóng gió, cũng cảm thấy mí mắt giựt giựt.
Tựa như, một vị thiết huyết quân nhân cũng sẽ sợ đau răng vậy.
Thế nhưng, tên nam tử nằm trên ván giường này, lại cứ như không có chuyện gì, để mặc người dằn vặt.
- Không sao, vẽ không đủ cụ thể, dùng mô hình sẽ dễ nhìn hơn. Ngài cứ tiếp tục.
- A, được, tụ khí không cốc, khí phân năm đường, phân biệt tới tứ chi cùng đầu, nhập tả u, hữu u, tả trầm, hữu trầm, cùng thần đài.
- Ở đây sao? Sau đó là đây, đây?
- Đúng, là năm vị trí này.
- Hừm, Tứ Nương, tiếp tục.
- Được.
Trên người A Minh lại thêm năm vết châm.
Lúc Tứ Nương đâm tới mi tâm A Minh, A Minh nhìn Tứ Nương, nhắc nhở:
- Đầu mà hỏng, ta sẽ chết.
Những chỗ khác có thể tùy tiện đâm, nhưng não lại khá yếu đuối.
- Được rồi, ta biết khống chế.
Tứ Nương cảm thấy có chút không vừa ý với việc A Minh nghi ngờ khả năng của bản thân.
Thêu trên người người sống, Đinh Hào đã hơi choáng, nhưng chờ thêu xong, không chờ người mù Bắc hỏi tiếp, hắn đã chủ động:
- Sau đó là khí huyển chảy về, trở vào tâm phế.
Người mù Bắc nghe vậy,