- Tứ Nương, sắp xếp người chăm sóc Đinh tiên sinh, ngày mai để chủ thượng tới nghe tiên sinh giảng bài.
- Được.
Người mù Bắc cùng mọi người rời đi.
Bước khỏi tiểu viện, người mù Bắc liền dừng lại.
Kỳ thực, bọn hắn cũng không có mấy kinh hỉ, bởi với bọn hắn mà nói, có tu võ hay không, đặc biệt là chỉ có thể lóe sáng một chút này, đối với bọn hắn không có mấy ý nghĩa.
Mỗi người đều có một con đường riêng, vừa rồi chỉ có thể coi là nghiên đọc thêm chút sách báo ngoài hạng mục nghiên cứu chính thôi.
Tựa như một tên cao cấp Ma pháp sư, tranh thủ chút thời gian rảnh đi luyện chút võ cơ sở.
- Cảm giác được chứ?
Người mù Bắc nói.
Đám người yên lặng gật đầu.
Người mù Bắc ngẩng đầu lên, đối mặt với tà dương, chậm rãi nói:
- Chúng ta, chỉ có thể dừng lại ở nước bước Cửu phẩm, Cửu phẩm chân chính, chúng ta có thể hiểu, nhưng lại không thể đâm phá! Có một tầng bình chướng vô hình đang áp chế chúng ta.
A Lực, mất mười phút để hoàn thành.
Như vậy, chủ thượng thì sao?
Rất bất đắc dĩ, muốn chấm điểm một đoàn đội, là trừ bỏ điểm cao nhất, trừ bỏ điểm thấp nhất, sau đó lấy bình quân.
Mà ở đây, lại xóa bỏ tất cả, chỉ đề lại thấp nhất…
Người mù Bắc nhìn tà dương, thở dài:
- Tiếp đó, chúng ta phải bất kể đại giới, giúp chủ thượng nhập phẩm!
Lúc này, vị kia còn không biết bản thân còn đang được kỳ vọng so với vị thứ nhất từ dưới lên, vẫn cứ cùng một hòn đá ngâm nước nóng.
Hai thị nữ nước tới thêm nước, nhiệt độ lại tăng lên.
Vị kia có vẻ đã bỏ qua ý định phân cao thấp với tảng đá, thở nhẹ, cảm khái:
- Phục a…
Tảng đá khoác khăn lông cũng thả ra một chuỗi bọt khí: “Ùng ục ùng ục…”
…
Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng, Trịnh Phàm ngủ no mắt tỉnh lại.
Đưa tay, sờ đầu giường, tìm một sợi dây, kéo kéo một cái.
“Keng keng leng…”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ba thiếu nữ bước tới.
Một người bưng chậu nước, bên cạnh có khăn lông.
Một người cầm khay, là điểm tâm sáng.
Một người cầm quần áo mà hôm nay Trịnh Phàm sẽ mặc.
Trịnh Phàm đứng dậy, ngồi bên giường.
Dưới sự tỉ mỉ hầu hạ của ba người, Trịnh Phàm rửa mặt, mặc đồ, lại ăn sáng, sau đó bước ra cửa.
Ngẩng đầu, mặc trời đã lên tới góc bốn lăm độ.
Nhẹ nhàng “A” một tiếng, cảm khái, hắn lại phải đi học rồi.
Hôm nay, là ngày tân sinh báo danh.
Các gia trưởng, a không, các thư đồng đã chuẩn bị xong.
Thính đường rộng rãi, Trịnh Phàm ngồi vào vị trí của mình, Đinh Hào ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy ra.
Xe lăn này là do Tiết Tam bỏ cả đêm qua để tạo ra, ải nhân tộc tựa như có thuộc tính thợ thủ công trời sinh.
Tiết Tam còn ân cần hỏi Đinh Hào cần bố trí cơ quan không, ví như Bạo Vũ Lê Hoa Châm…
Đinh Hào vội từ chối.
Đây là lần đầu Đinh Hào đường hoàng đối diện nhìn Trịnh Phàm - chủ nhân của đám biến thái.
Dù là trong quân đội, hay là ở trong núi, Đinh Hào vẫn luôn thờ phụng một đạo lý. Trong một đám người, muốn làm lão đại, hoặc là nắm đấm ngươi cứng nhất, hoặc là đầu óc ngươi dễ dùng nhất.
Hiển nhiên, Đinh Hào đã coi Trịnh Phàm thành người như vậy, nhìn nam tử trước mắt trẻ trung thế nào, nói không chừng là kinh thế thiên tài của thế lực ngầm khổng lồ nào đó!
Đối mặt với thiên tài, còn phải dạy thiên tài luyện võ, Đinh Hào có chút sốt sắng.
Kỳ thực, “Học sinh” Trịnh Phàm đối diện hắn, còn càng khẩn trương hơn hắn.
Chỉ lo chuyện tiếp theo sẽ:
“Ôi, vô dụng!”
“Quả nhiên là phế vật!”
“Phi, lãng phí tài nguyên gia tộc!”
Tình tiết thường thường gặp.
- Giờ, chúng ta bắt đầu?
Đinh Hào dùng giọng điệu thăm dò hỏi Trịnh Phàm.
- Được.
Trịnh Phàm gật gù.
- Ừm.
Đinh Hào nhìn về phía A Minh:
- Mời.
A Minh tới trước mặt Trịnh Phàm, cởi áo.
A…
Trịnh Phàm thấy lộ tuyến chỉ thêu trên người A Minh, một cảm giác cao thâm khó dò kéo tới.
Sau đó, một phút, không ai nói chuyện.
Năm phút, Đinh Hào không lên tiếng, Trịnh Phàm